Trương Vĩnh Đăng dìu Trịnh Từ Hy vừa ra khỏi cửa thì đã bị Từ Hy đẩy ra.
_Anh.....tránh....*ức*....xa......tôi ra. Hy chỉ và Đăng nói rồi loạn choạng bước đi, Đăng đi theo phìa sau kịp đỡ khi Hy ngã.
_Tôi bảo anh........tránh tôi. TRÁNH XA RA. Hy hét lên lại một lần nữa đẩy Đăng ra. Nhưng Đăng không bỏ tay mà ngược lại còn kéo Hy lại ôm vào lòng. Hy bất ngờ chẳng biết làm sao chỉ yên vị trong lòng Đăng.
_Em ở yên đấy cho anh không thì đừng trách anh. Đủ rồi đấy Trịnh Từ Hy, em hành hạ anh như vậy là quá đủ rồi đấy. Anh đã làm gì sai để em phải như thế. Đăng đau lòng nhìn tình cảnh của cậu và cô lúc này.
_Anh....không...làm gì sai. Mà.....là chính em đã sai khi quen biết anh. Nếu chúng ta không chia tay...thì....sau này cũng sẽ như Minh Kỳ và Thiên Băng bây giờ thôi. Em sợ lúc đó, em không còn đủ mạnh mẽ để rời xa anh. Nhưng nếu chuyện đó xảy đến với em, không rời xa anh thì chính là em đang ích kỉ với anh và với bản thân em. Vậy nên khi em cảm thấy mình còn đủ sức để xa anh thì em phải làm ngay. Chỉ vì em không muốn anh khó xử. Hy nói rồi khóc nức nở trong lòng Đăng. Đăng vuốt nhẹ tóc Hy.
_Em khờ quá, có yêu mới có sự ích kỉ, sự ích kỉ trong tình yêu của em là hoàn toàn đúng. Chỉ mong người mình yêu và mình bên nhau thì chẳng có gì là sai trong bất kì trường hợp nào, bất kì rào cản nào. Hy nghe Đăng nói như vậy thì liền đẩy Đăng ra.
_Anh...không hiểu, hoàn toàn không hiểu. Rồi chạy đi, nhưng chưa kịp nhấc chân thì lại bị Đăng kéo lại và rồi môi chạm môi khiến cảm xúc của Hy lúc này bị tê liệt, đầu óc hoàn toàn trống rỗng. Ban đầu chỉ là môi chạm môi, nhưng lúc sau thì hình như Hy cảm giác được đó là một sự chiếm hữu mãnh liệt. Đăng khiến Hy cảm xúc lẫn lộn vừa hạnh phúc, mông lung lại đan xe sự sợ hãi.
_A. Đăng bỏ Hy ra, Hy thở nhanh để lấy lại oxi, khóe miệng còn vương chút máu.
_Sao anh lại cắn em? Hy bực quát.
_Đó là sự trừng phạt cho việc đẩy anh ra, chẳng phải anh đã cảnh cáo em là phải ở yên trong lòng anh hay sao? Đăng cười nói.
_Anh.....
_Đó còn là sự đánh dấu chủ quyền của anh. Em đã là người của anh rồi, trên người em có dấu vết của anh vì thế.... Trịnh Từ Hy em nghe cho rõ đây, sau này trong bất kì trường hợp nào đi chăng nữa anh không cho phép em nói 2 chữ “Chia tay” với anh. Em không được xa anh hay tránh mặt anh. Nếu em tiếp tục không nghe lời anh chắc chắn rằng sẽ có sự trừng phạt khác hay hơn dành cho em đấy. Đăng nói rồi 2 mắt đưa khắp người của Hy khiến Hy nổi da gà lấy 2 tay che ngực mình lại.
_Anh........ đừng có quá đáng như vậy. Hy run run nói, nhận ra hình như biện pháp này có tác dụng nên Đăng thầm cười, thì ra Trịnh Từ Hy còn biết sợ, vẫn còn cách chữa trị.
_Em yên tâm anh hứa sẽ không bỏ rơi em trong bất kì hoàn cảnh nào. Nếu em chết anh cũng sẽ chết theo em, nếu người nhà anh ngăn cản, anh sẽ cùng em bỏ trốn, hoặc nếu người nhà em không chấp nhận anh, thì anh chắc chắn là phải dùng vũ lực để cướp em đi rồi. Anh sẽ mãi mãi bên em, chỉ cần em tin anh nắm chặt tay anh thì trừ phi anh chết nếu không anh sẽ không bao giờ buông tay em ra. Đăng nói, một tuần qua tự nhốt mình trong phòng cậu đã suy nghĩ rất nhiều rồi, chắc chắn tình cảnh của Băng và Kỳ là do có tác động của người nhà nhưng chưa xác định được là do bên nào. Về phần Hy chắc là lo sợ gia đình ngăn cản nên đã tự rút lui trước. Nhưng cậu không can tâm nhìn tình yêu vừa chớm nở đẹp như mặt trời của cậu bị dập tắt chỉ vì những lý do vô bổ, những lý do vô cớ mà làm cho cậu và Hy phải chia tay trong khi đang hạnh phúc. Cậu đã nghĩ cho dù là bất kì ai cũng không thể ngăn cản cậu và Hy trừ phi cậu chết. Trương Vĩnh Đăng đã thực sự thức tỉnh.
Hy bị Đăng làm cho cảm động chỉ biết đứng trơ ra đó. Đăng thấy vậy mỉm cười kéo Hy ra ngoài.
Quán Cafe Hạnh Phúc.
Hy đem mọi chuyện Băng kể lại kể với Đăng từ đầu đến cuối.
_Vì thế em sợ sau này em cũng bị rơi vào tình cảnh giống nó bây giờ, em sợ lúc đó mình sẽ chịu không nổi.
_Vậy giờ rời xa anh em đành lòng. Đăng hỏi.
_Tất nhiên là không.........Em rất nhớ anh. Hy thú nhận Đăng xoa đầu hôn nhẹ lên tóc Hy.
_Ngốc. Được rồi anh sẽ nói chuyện này cho thằng Kỳ biết trước khi mọi chuyện quá muộn.
_Không được. Em đã hứa với nó rằng sẽ không nói cho ai biết hết, nếu bây giờ anh đi nói với anh Kỳ thì chẳng phải em lại là người thấy hứa(Moon:Mặc dù thất hứa rồi đó>_<).
_Vậy không lẽ em lại để cho họ xa nhau?
_Nếu em là nó em cũng sẽ làm như vậy thôi. Đó là chuyện của họ thì để họ tự giải quyết, nếu muốn nói thì chắc chắn nó phải là người nói thì anh Kỳ mới tin. Chẳng phải anh nói anh Kỳ đã mất niềm tin vào mọi thứ rồi sao? Anh nghĩ anh Kỳ sẽ tin anh? Em chỉ sợ khi anh nói ra anh ta còn cho rằng đó là lời biện minh cho tội lỗi của gấu con, lúc đó có lẽ sẽ còn thảm hơn. Hy ủ rũ nói. Đăng thấy cũng có lý nên chỉ biết thở dài. Haiz.... chắc kiếp trước Dương Minh Kỳ có nợ Vũ Thiên Băng quá nhiều cái gì đó nên kiếp này trả bù chăng?
_Ủa mà ngày mai anh sẽ lại về Mỹ sao? Hy buồn hỏi.
_Ừm, mai anh về. Nhưng em yên tâm anh vẫn sẽ liên lạc với em thường xuyên. Anh về xử lý một số chuyện, sẽ sớm quay lại thôi, sẽ không phải để em chờ lâu đâu. Đăng ôm Hy nói Hy chỉ “Ừm” nhẹ một tiếng rồi cả 2 hướng mắt về phía bầu trời xa xăm kia.
Thứ hai 4h sáng sân bay Tân Sơn Nhất.
Chỉ còn 5p nữa là chuyến bay của Vĩnh Đăng và Minh Kỳ sẽ bắt đầu. Hôm nay tông của 2 người hoàn toàn giống nhau một màu đen quý phái. Từ Hy có tới để tiễn 2 người bọn họ đi, nhưng chỉ mình cô còn người chị em như hình với bóng của cô thì không thấy xuất hiện.
_”Chẳng lẽ em ghét tôi đến vậy sao? Chỉ là giả vờ đến tiễn tôi cũng không được sao?” Có người trông ngóng bóng dáng thân quen đến nhưng nhận lại chỉ là sự thất vọng. Mặc dù nói không hề tin ai, nhưng tình cảm của Kỳ dành cho Băng là chuyện không thể phủ nhận nó. Kỳ vẫn không tin Băng là người như vậy, bởi nếu chỉ là người ham tiền thì chắc chắn Băng sẽ không thấy được cảm giác tội lỗi khi Kỳ hát bài hát đó, nhưng ngược lại khi Kỳ nâng cao giọng hát và hỏi Băng câu hỏi cuối bài hát, Kỳ thấy được rõ sự lúng túng, Kỳ thấy rõ được cảm giác của Băng, ánh mắt ngay lúc đó của Băng cứ như thể là, em không hề phản bội anh. Tuy rằng vài ngày đầu Kỳ bàng hoàng khi Băng đối xử với mình như thế, nhưng Kỳ là ai kia chứ? Kỳ cũng vẫn còn đủ nhận thức để hiểu ra rằng, chuyện này có gì đó không đúng, nhưng không đúng ở chỗ nào thì anh lại không biết. Vậy thì đành tự mình đi tìm sự thật. Vũ Thiên Băng, em chờ đấy nếu em thật sự là con người như vậy thì coi như niềm tin anh đặt sai chỗ và trái tim trao lầm người. Nhưng nếu để anh biết em không phải là người như vậy thì em sẽ chết trong tay anh một cách đau đớn nhất có thể giống như những cơn đau mà em đã tạo ra cho anh.
Phía xa sau cây cột to, một thân hình nhỏ bé đứng đó chỉ dám lén nhìn người cô yêu tiến vào trong và rời đi về một nơi mà sau này chắc hẳn cơ hội gặp lại anh sẽ rất thấp, hoặc thậm chí sẽ không gặp. Cô đau lắm, bây giờ cô chỉ muốn chạy thật nhanh lại nơi người cô yêu đứng, nói với anh mọi chuyện, nói với anh rằng cô yêu anh rất nhiều, nói rằng cô không hề phản bội anh và ôm anh thật chặt, hôn lên đôi mắt của anh, hôn lên đôi môi mỏng của anh. Nhưng không hiểu sao chân cô cứng ngắc không thế nào di chuyển rồi từ từ mềm hẳn đi cho tới khi bóng anh khuất xa. Cô gục hẳn trên sàn nhà. Dương Minh Kỳ, em yêu anh, nhưng hãy tha lỗi cho em, em không thể bên anh.
Ngoài trời bỗng đâu những hạt mưa nhỏ lất phất rơi, mưa mùa xuân à? Sao không rơi lúc nào mà lại rơi ngay lúc này kia chứ? Rồi những hạt mưa lất phất trở nên nặng hạt và ào đổ xuống, hình như ông trời cũng đang thi khóc với con người thì phải?
“Ngày anh đi bỗng nhiên trời lại đổ mưa ,nhìn từng hạt mưa em bỗng thấy nhớ anh hơn. Từng hạt mưa rớt trong lòng, sự câm nín ở trong em, tình đôi ta khuất xa trong màn mưa. Điều đầu tiên em có thể nói bây giờ chỉ là 2 từ xin lỗi. Chỉ vì 1 chút yếu lòng 1 chút xa đà đã khiến con đường ta chia đôi. Cắn môi thật chặt và nhẹ lê đôi chân nặng nề về phương trời xa lạ. Tựa đầu vào khung cửa ngắm nhìn hạt mưa lấp lánh từ phía xa. Mình chia tay rồi hả! ngụy biện ra sao ngụy biện thế nào thì cái lỗi lầm đó không thể bào chữa được đâu mà! Mưa cứ rơi mưa cứ rơi chạm vào nỗi đau trong quá khứ.Anh vẫn đi em ướt mi còn lại 2 từ là giá như.
Em sẽ luôn chúc phúc cho anh,thầm mong anh hãy nhớ về em thật nhiều . Ở phương trời xa xôi ấy,người còn nhớ về em đã cho em biết bao đợi chờ. Ngày anh đi bỗng nhiên trời lại đổ mưa ,nhìn từng hạt mưa em bỗng thấy nhớ anh hơn. Từng hạt mưa rớt trong lòng,sự câm nín ở trong em, tình đôi ta khuất xa trong màn mưa. Từng hạt mưa rớt rơi trên những con đường,người bỏ rơi em trong những năm tháng đợi chờ. Thầm mong anh quay trở về,đợi chờ anh trong vô vọng. Người ra đi bước ra khỏi đời em.”
_Anh.....tránh....*ức*....xa......tôi ra. Hy chỉ và Đăng nói rồi loạn choạng bước đi, Đăng đi theo phìa sau kịp đỡ khi Hy ngã.
_Tôi bảo anh........tránh tôi. TRÁNH XA RA. Hy hét lên lại một lần nữa đẩy Đăng ra. Nhưng Đăng không bỏ tay mà ngược lại còn kéo Hy lại ôm vào lòng. Hy bất ngờ chẳng biết làm sao chỉ yên vị trong lòng Đăng.
_Em ở yên đấy cho anh không thì đừng trách anh. Đủ rồi đấy Trịnh Từ Hy, em hành hạ anh như vậy là quá đủ rồi đấy. Anh đã làm gì sai để em phải như thế. Đăng đau lòng nhìn tình cảnh của cậu và cô lúc này.
_Anh....không...làm gì sai. Mà.....là chính em đã sai khi quen biết anh. Nếu chúng ta không chia tay...thì....sau này cũng sẽ như Minh Kỳ và Thiên Băng bây giờ thôi. Em sợ lúc đó, em không còn đủ mạnh mẽ để rời xa anh. Nhưng nếu chuyện đó xảy đến với em, không rời xa anh thì chính là em đang ích kỉ với anh và với bản thân em. Vậy nên khi em cảm thấy mình còn đủ sức để xa anh thì em phải làm ngay. Chỉ vì em không muốn anh khó xử. Hy nói rồi khóc nức nở trong lòng Đăng. Đăng vuốt nhẹ tóc Hy.
_Em khờ quá, có yêu mới có sự ích kỉ, sự ích kỉ trong tình yêu của em là hoàn toàn đúng. Chỉ mong người mình yêu và mình bên nhau thì chẳng có gì là sai trong bất kì trường hợp nào, bất kì rào cản nào. Hy nghe Đăng nói như vậy thì liền đẩy Đăng ra.
_Anh...không hiểu, hoàn toàn không hiểu. Rồi chạy đi, nhưng chưa kịp nhấc chân thì lại bị Đăng kéo lại và rồi môi chạm môi khiến cảm xúc của Hy lúc này bị tê liệt, đầu óc hoàn toàn trống rỗng. Ban đầu chỉ là môi chạm môi, nhưng lúc sau thì hình như Hy cảm giác được đó là một sự chiếm hữu mãnh liệt. Đăng khiến Hy cảm xúc lẫn lộn vừa hạnh phúc, mông lung lại đan xe sự sợ hãi.
_A. Đăng bỏ Hy ra, Hy thở nhanh để lấy lại oxi, khóe miệng còn vương chút máu.
_Sao anh lại cắn em? Hy bực quát.
_Đó là sự trừng phạt cho việc đẩy anh ra, chẳng phải anh đã cảnh cáo em là phải ở yên trong lòng anh hay sao? Đăng cười nói.
_Anh.....
_Đó còn là sự đánh dấu chủ quyền của anh. Em đã là người của anh rồi, trên người em có dấu vết của anh vì thế.... Trịnh Từ Hy em nghe cho rõ đây, sau này trong bất kì trường hợp nào đi chăng nữa anh không cho phép em nói 2 chữ “Chia tay” với anh. Em không được xa anh hay tránh mặt anh. Nếu em tiếp tục không nghe lời anh chắc chắn rằng sẽ có sự trừng phạt khác hay hơn dành cho em đấy. Đăng nói rồi 2 mắt đưa khắp người của Hy khiến Hy nổi da gà lấy 2 tay che ngực mình lại.
_Anh........ đừng có quá đáng như vậy. Hy run run nói, nhận ra hình như biện pháp này có tác dụng nên Đăng thầm cười, thì ra Trịnh Từ Hy còn biết sợ, vẫn còn cách chữa trị.
_Em yên tâm anh hứa sẽ không bỏ rơi em trong bất kì hoàn cảnh nào. Nếu em chết anh cũng sẽ chết theo em, nếu người nhà anh ngăn cản, anh sẽ cùng em bỏ trốn, hoặc nếu người nhà em không chấp nhận anh, thì anh chắc chắn là phải dùng vũ lực để cướp em đi rồi. Anh sẽ mãi mãi bên em, chỉ cần em tin anh nắm chặt tay anh thì trừ phi anh chết nếu không anh sẽ không bao giờ buông tay em ra. Đăng nói, một tuần qua tự nhốt mình trong phòng cậu đã suy nghĩ rất nhiều rồi, chắc chắn tình cảnh của Băng và Kỳ là do có tác động của người nhà nhưng chưa xác định được là do bên nào. Về phần Hy chắc là lo sợ gia đình ngăn cản nên đã tự rút lui trước. Nhưng cậu không can tâm nhìn tình yêu vừa chớm nở đẹp như mặt trời của cậu bị dập tắt chỉ vì những lý do vô bổ, những lý do vô cớ mà làm cho cậu và Hy phải chia tay trong khi đang hạnh phúc. Cậu đã nghĩ cho dù là bất kì ai cũng không thể ngăn cản cậu và Hy trừ phi cậu chết. Trương Vĩnh Đăng đã thực sự thức tỉnh.
Hy bị Đăng làm cho cảm động chỉ biết đứng trơ ra đó. Đăng thấy vậy mỉm cười kéo Hy ra ngoài.
Quán Cafe Hạnh Phúc.
Hy đem mọi chuyện Băng kể lại kể với Đăng từ đầu đến cuối.
_Vì thế em sợ sau này em cũng bị rơi vào tình cảnh giống nó bây giờ, em sợ lúc đó mình sẽ chịu không nổi.
_Vậy giờ rời xa anh em đành lòng. Đăng hỏi.
_Tất nhiên là không.........Em rất nhớ anh. Hy thú nhận Đăng xoa đầu hôn nhẹ lên tóc Hy.
_Ngốc. Được rồi anh sẽ nói chuyện này cho thằng Kỳ biết trước khi mọi chuyện quá muộn.
_Không được. Em đã hứa với nó rằng sẽ không nói cho ai biết hết, nếu bây giờ anh đi nói với anh Kỳ thì chẳng phải em lại là người thấy hứa(Moon:Mặc dù thất hứa rồi đó>_<).
_Vậy không lẽ em lại để cho họ xa nhau?
_Nếu em là nó em cũng sẽ làm như vậy thôi. Đó là chuyện của họ thì để họ tự giải quyết, nếu muốn nói thì chắc chắn nó phải là người nói thì anh Kỳ mới tin. Chẳng phải anh nói anh Kỳ đã mất niềm tin vào mọi thứ rồi sao? Anh nghĩ anh Kỳ sẽ tin anh? Em chỉ sợ khi anh nói ra anh ta còn cho rằng đó là lời biện minh cho tội lỗi của gấu con, lúc đó có lẽ sẽ còn thảm hơn. Hy ủ rũ nói. Đăng thấy cũng có lý nên chỉ biết thở dài. Haiz.... chắc kiếp trước Dương Minh Kỳ có nợ Vũ Thiên Băng quá nhiều cái gì đó nên kiếp này trả bù chăng?
_Ủa mà ngày mai anh sẽ lại về Mỹ sao? Hy buồn hỏi.
_Ừm, mai anh về. Nhưng em yên tâm anh vẫn sẽ liên lạc với em thường xuyên. Anh về xử lý một số chuyện, sẽ sớm quay lại thôi, sẽ không phải để em chờ lâu đâu. Đăng ôm Hy nói Hy chỉ “Ừm” nhẹ một tiếng rồi cả 2 hướng mắt về phía bầu trời xa xăm kia.
Thứ hai 4h sáng sân bay Tân Sơn Nhất.
Chỉ còn 5p nữa là chuyến bay của Vĩnh Đăng và Minh Kỳ sẽ bắt đầu. Hôm nay tông của 2 người hoàn toàn giống nhau một màu đen quý phái. Từ Hy có tới để tiễn 2 người bọn họ đi, nhưng chỉ mình cô còn người chị em như hình với bóng của cô thì không thấy xuất hiện.
_”Chẳng lẽ em ghét tôi đến vậy sao? Chỉ là giả vờ đến tiễn tôi cũng không được sao?” Có người trông ngóng bóng dáng thân quen đến nhưng nhận lại chỉ là sự thất vọng. Mặc dù nói không hề tin ai, nhưng tình cảm của Kỳ dành cho Băng là chuyện không thể phủ nhận nó. Kỳ vẫn không tin Băng là người như vậy, bởi nếu chỉ là người ham tiền thì chắc chắn Băng sẽ không thấy được cảm giác tội lỗi khi Kỳ hát bài hát đó, nhưng ngược lại khi Kỳ nâng cao giọng hát và hỏi Băng câu hỏi cuối bài hát, Kỳ thấy được rõ sự lúng túng, Kỳ thấy rõ được cảm giác của Băng, ánh mắt ngay lúc đó của Băng cứ như thể là, em không hề phản bội anh. Tuy rằng vài ngày đầu Kỳ bàng hoàng khi Băng đối xử với mình như thế, nhưng Kỳ là ai kia chứ? Kỳ cũng vẫn còn đủ nhận thức để hiểu ra rằng, chuyện này có gì đó không đúng, nhưng không đúng ở chỗ nào thì anh lại không biết. Vậy thì đành tự mình đi tìm sự thật. Vũ Thiên Băng, em chờ đấy nếu em thật sự là con người như vậy thì coi như niềm tin anh đặt sai chỗ và trái tim trao lầm người. Nhưng nếu để anh biết em không phải là người như vậy thì em sẽ chết trong tay anh một cách đau đớn nhất có thể giống như những cơn đau mà em đã tạo ra cho anh.
Phía xa sau cây cột to, một thân hình nhỏ bé đứng đó chỉ dám lén nhìn người cô yêu tiến vào trong và rời đi về một nơi mà sau này chắc hẳn cơ hội gặp lại anh sẽ rất thấp, hoặc thậm chí sẽ không gặp. Cô đau lắm, bây giờ cô chỉ muốn chạy thật nhanh lại nơi người cô yêu đứng, nói với anh mọi chuyện, nói với anh rằng cô yêu anh rất nhiều, nói rằng cô không hề phản bội anh và ôm anh thật chặt, hôn lên đôi mắt của anh, hôn lên đôi môi mỏng của anh. Nhưng không hiểu sao chân cô cứng ngắc không thế nào di chuyển rồi từ từ mềm hẳn đi cho tới khi bóng anh khuất xa. Cô gục hẳn trên sàn nhà. Dương Minh Kỳ, em yêu anh, nhưng hãy tha lỗi cho em, em không thể bên anh.
Ngoài trời bỗng đâu những hạt mưa nhỏ lất phất rơi, mưa mùa xuân à? Sao không rơi lúc nào mà lại rơi ngay lúc này kia chứ? Rồi những hạt mưa lất phất trở nên nặng hạt và ào đổ xuống, hình như ông trời cũng đang thi khóc với con người thì phải?
“Ngày anh đi bỗng nhiên trời lại đổ mưa ,nhìn từng hạt mưa em bỗng thấy nhớ anh hơn. Từng hạt mưa rớt trong lòng, sự câm nín ở trong em, tình đôi ta khuất xa trong màn mưa. Điều đầu tiên em có thể nói bây giờ chỉ là 2 từ xin lỗi. Chỉ vì 1 chút yếu lòng 1 chút xa đà đã khiến con đường ta chia đôi. Cắn môi thật chặt và nhẹ lê đôi chân nặng nề về phương trời xa lạ. Tựa đầu vào khung cửa ngắm nhìn hạt mưa lấp lánh từ phía xa. Mình chia tay rồi hả! ngụy biện ra sao ngụy biện thế nào thì cái lỗi lầm đó không thể bào chữa được đâu mà! Mưa cứ rơi mưa cứ rơi chạm vào nỗi đau trong quá khứ.Anh vẫn đi em ướt mi còn lại 2 từ là giá như.
Em sẽ luôn chúc phúc cho anh,thầm mong anh hãy nhớ về em thật nhiều . Ở phương trời xa xôi ấy,người còn nhớ về em đã cho em biết bao đợi chờ. Ngày anh đi bỗng nhiên trời lại đổ mưa ,nhìn từng hạt mưa em bỗng thấy nhớ anh hơn. Từng hạt mưa rớt trong lòng,sự câm nín ở trong em, tình đôi ta khuất xa trong màn mưa. Từng hạt mưa rớt rơi trên những con đường,người bỏ rơi em trong những năm tháng đợi chờ. Thầm mong anh quay trở về,đợi chờ anh trong vô vọng. Người ra đi bước ra khỏi đời em.”