- Cái gì? Bố đùa con chắc?_Trúc Hy không giữ được bình tĩnh liền đứng bật dậy._Công chúa ư? Thời bây giờ còn có cái thể loại đó nữa à?
- Thật khó tin nhưng điều đó là sự thật.
- Ha ha. Buồn cười. Bố nói xem, tự dưng đang yên đang lành, bố bắt con về đây gấp rồi bảo với con rằng con chính là đứa cháu đời thứ 14 của dòng họ Matuso và cũng đồng nghĩa với việc, con, Nhã Trúc Hy chính là công chúa của Geut, một đất nước ít ai biết đến trên thế giới. Vậy ra bố là chủ nhân của đất nước này ư? Thật khó tin.
- Đúng vậy.
- Cứ cho là bố nói thật đi, nhưng sao bây giờ con mới được biết chuyện đó.
- Là vì bà con không cho bố nói, bà sợ ảnh hưởng đến chuyện học tập của con. Và đến bây giờ, con đã đủ lớn để có thể biết tất cả.
- Bố bảo con là công chúa của Geut kia mà, sao không được hưởng cái điều mà lẽ ra công chúa phải có vậy?
- Cái đó thì..._Trên gương mặt bố Trúc Hy hiện lên một nụ cười, ông khẽ nhìn ra bên ngoài lớp cửa kính quán cafe.
Nhận được ánh nhìn ấy, những thanh niên đứng bên ngoài nhanh chóng xếp hàng nghiêm chỉnh rồi đi vào bên trong, nơi mà bố con Trúc Hy đang ngồi. Thật oai nghiêm.
Trúc Hy nhìn họ khó hiểu: “Các anh...là ai?”
- Lợi ích của một công chúa... chẳng phải là vậy sao?_Bố Trúc Hy nhấm nháp ly cafe đang cầm trên tay.
“Hả? Là thiệt sao?”
Trúc Hy lâng lâng. Nhỏ là một công chúa? Khó tin nhưng đó là sự thật. Hồi nhỏ Trúc Hy đã tự vẽ ra một thế giới và nhỏ chính là một cô công chúa xinh đẹp như những người trong truyện cổ tích mà bà thường kể. Lung linh lắm, đẹp lắm. Giờ, nó đã thành sự thật.
Có nhiều lúc, con người ta thật kì quặc, khi ước mơ bấy lâu nay mà họ mang trong mình thành hiện thực thì họ lại không dám tin và không dám đối diện với ước mơ đó.
Ước mơ bấy lâu nay của nhỏ thành hiện thực rồi. Trong lòng nhỏ len lên những cảm xúc rạo rực vì vui sướng. Và sau này, mọi người sẽ phải cung kính trước nhỏ, một đứa con nít ranh học lớp 9. Rồi nhỏ sẽ được lên TV, lên kênh CNN, được ăn chơi phá phách xả láng, được diện đồ đắt tiền, có người sai bảo. Đó chính là cái quyền lợi của một công chúa, công chúa Nhã Trúc Hy.
Ê, nhưng mà…
- Trúc Quân thì sao bố?
- Trúc Quân biết rồi, nó là một hoàng tử của Geut và theo như lời truyền của tổ tiên ta thì Trúc Quân sẽ là hậu duệ của con.
- Hậu duệ???
- Chính là cánh tay phải của con.
- Nhưng Trúc Quân là con trai mà, đáng lẽ ra con phải ở vị trí thấp hơn nó chứ.
- Đúng vậy, nhưng trong sách truyền lại viết rằng con trai hay con gái không quan trọng, miễn là người sinh ra trước sẽ được truyền lại ngôi vị. Ngoài ra, con còn có một hậu duệ khác nữa, người đó cũng là con của một gia đình có quyền thế trong đất nước chúng ta. Trúc Quân và cô bé đó sẽ bảo vệ con.
Ha ha, vui thiệt. Số Trúc Quân thật là đen, chỉ chui ra sau nhỏ có mấy giây mà lại trở thành người đứng sau nhỏ. Vậy là Nhã Trúc Hy này sẽ làm chủ một đất nước. Trời ơi là trời, sao số nó đỏ vậy?
- Ngày mai, bà sẽ công bố đứa cháu gái đời thứ 14 của gia tộc Matuso với các gia tộc khác. Nhân đó, chúng ta sẽ tổ chức một buổi tiệc để tiện thể ra mắt luôn. Con yên tâm, sẽ không có báo đâì gì đến làm phiền chúng ta đâu.
- Buổi tiệc? Ra mắt?
- Đúng. Tối ngày mai lúc 7 giờ, con hãy chuẩn bị.
Buổi tiệc hở? Nhỏ ghét phải làm tâm điểm trước đám đông. Nhưng vì sự nghiệp “kén rể” và tương lai ăn chơi tốt đẹp, nhỏ sẽ chấp nhận.
Và cuối cùng, buổi tiệc ấy đã đến. Mong rằng nó sẽ diễn ra thật nhanh và trong số những người được mời tham dự, không có ai biết nhỏ.
Trúc Hy xinh đẹp trong bộ đầm màu vàng lấp lánh bước ra sân khấu lớn, nhìn nhỏ chẳng khác nào một nàng công chúa (thì nhỏ là công chúa thật mà). Nhỏ hướng ánh mắt xuống phía dưới, cố gắng nở một nụ cười đẹp nhất.
Nhưng, ô kìa, ai kia…
Chẳng phải là…
Cả hai cứ đứng đó, trân trân nhìn nhau. Thật bất ngờ.
Nam Di đứng trước cửa lớp tụi nó, đi qua đi lại, lo lắng, sốt ruột. Tụi nó không có ở trong lớp, gọi điện cũng không nghe máy, cộng thêm việc lúc nãy hình như có ai đằng sau đánh ngất cậu khi cậu đang nói chuyện với Nhược Vy. Lạ ở chỗ là tại sao khi tỉnh dậy cậu lại thấy mình nằm trong phòng y thể?
Tụi nó nhanh chân chạy về lớp, thấy thấp thoáng bóng dáng lo âu của Nam Di bỗng chốc thấy nhẹ nhõm. Tụi nó cũng chả sợ, cùng lắm thì chết, chỉ là cảm thấy lo lắng cho Nam Di, cậu cũng giống như em trai của bọn họ vậy. Mà tại sao tụi nó lại coi Nam Di là em trai? Là vì tụi nó thèm khát cái cảm giác hất mặt cao lên trời mà dương dương tự đắc rằng có một thằng em trai như Nam Di. Nhìn xem, Nam Di đáng yêu như thế nào, đẹp trai đến bao nhiêu? Vốn dĩ là nhìn rất cute rồi, da hơi trắng, mũi nhỏ, miệng nhỏ, môi mọng nước, mặt góc cạnh, lúc nào cũng cười tươi rạng rỡ, thân thiện, lễ phép. Chốt lại một câu là nhìn thế nào cũng rất rất rất đẹp trai và bấy-bì khiến ai nhìn vào trong khoảnh khắc cũng muốn yêu ngay lập tức.
Thế là yên tâm được một việc.
Lại nói, trong tuần này Học Viện Thiên Thần có tổ chức một buổi tham quan nho nhỏ dành cho tất cả giáo viên và một số học sinh có thành tích cao trong trường. Tất nhiên, cái “học sinh có thành tích cao trong trường” chắc hẳn là phải có tụi nó. Buổi tham quan này cũng được xem là định kì thôi, thường thì bốn tháng một lần, tụi nó lần nào cũng “được” tham gia, chán lắm lắm luôn rồi, nhưng nếu chọn ở nhà thì lại phải lên lớp học, thà đi chơi còn sướng hơn.
…
Buổi tham quan định kì.
Lần này, trường tụi nó chọn địa điểm du lịch là khu nghỉ dưỡng Vinpearl Nha Trang. Không cần nói thì có lẽ các bạn cũng có thể đoán được độ xa xỉ của nơi này rồi đấy.
Bạch Diệp Anh đứng bên hồ bơi, lặng ngắm nhìn những làn nước trong xanh cơ hồ thấy được cả dưới sâu, chúng cứ lặng lẽ dâng đến rồi tự nhiên trong lòng cô lại tràn lên những cảm xúc khó tả. Mặc dù không bị đuổi khỏi trường nhưng cuộc sống của cô không phải là dễ dàng. Ngày ngày, đối diện với ánh mắt dò xét của mọi người, đối diện với từng ánh mắt lạnh lẽo như bủa vây lấy cô, bị những lời nói xung quanh ám ảnh, không một ngày cô được thoải mái, không một ngày cô được sống với chính mình hay làm những điều mà mình muốn. Cái mọi người cần là gì? Không phải là lời giải thích từ cô mà là sự khó chịu, bức bối của cô. Phải, cô rất khó chịu, rất bức bối.
Bây giờ là giờ nghỉ trưa nên mọi người đã sớm vào phòng mình nghỉ ngơi, bên hồ bơi cũng không còn người nữa. Tụi nó đứng cách ác ma không xa, chuyện trò, check-in, cười đùa, bỗng chốc thu vào tầm mắt thân ảnh của Phương Tường Vy đang dần tiến lại chỗ ác ma đứng, mơ hồ lại sắp có chuyện gì xảy ra. Vì ác ma đứng sát hồ bơi nên tụi nó lại nổi lên những dự cảm chẳng lành. Không phải ác ma dị ứng với nước hồ hay sao?
Không suy nghĩ thêm, Hạ Băng, Minh Nhật, Thiên Duy cùng Vũ An hớn ha hớn hở, trông dáng bộ hết sức hồn nhiên chạy lại chắn giữa Phương Tường Vy và ác ma, mặt phè phởn không khỏi khiến cho người khác muốn tặng mấy cái tát.
- Cô Diệp Anh, check-in một kiểu với bọn em._Vũ An kéo kéo tay ác ma.
Minh Nhật vốn là người không bao giờ để phí thời gian, nhân lúc đẩy ác ma đi liền quay lại, cười tươi nhìn Phương Tường Vy, tặng cho cô một cái nháy mắt không thể nào “đáng yêu” hơn.
Phương Tường Vy đứng ngây người ra một lúc, khẽ nói: “Các cậu, trẻ trâu vừa thôi. Chúng ta nên sớm kết thúc thì hơn”.
…
Trở về lớp, Nhược Vy không biết từ đâu chui ra bỗng đứng trước mặt tụi nó:
- Chúng ta nên nói chuyện.
- Vì sao?
- Tôi muốn kết thúc.
Tụi nó khó hiểu nhìn Nhược Vy, tuy nhiên vẫn đi theo cô nàng xuống canteen trường.
- Là bà hay Phương Tường Vy?_Hạ Băng lên tiếng trước sau khi đã ổn định vị trí.
- Có khác gì nhau sao?
- Khác.
- Nếu tôi bảo là chị Tường Vy làm thì có ai tin không?
- Tôi tin, tin vào suy nghĩ và trực giác của mình, nhưng liệu bà có nói thế không?
- Thôi, dẹp đi, lỡ tôi làm hết tất cả mọi chuyện giờ lại đổ cho người khác thì sao?
- Thì chuyện vẫn thế thôi, nhưng có khác hay không thì trong lòng bà có lẽ rõ nhất.
- Ý ông bảo tôi sẽ cắn rứt lương tâm?
- Nhược Vy, người chết thì đã chết rồi, sống đúng với chính bản thân mình đi.
- Thế nào gọi là sống đúng?
- Tôi biết, bà chỉ là bị Phương Tường Vy lợi dụng chứ không phải hoàn toàn muốn thế. Bà biết không, ở bên cạnh bà, vẫn có người muốn tốt cho bà, hi vọng bà sẽ thay đổi.
- Buồn cười, đừng có ăn nói sến súa như thế.
- Đó là sự thực._Nam Di từ đằng sau Nhược Vy đi lên, tiến lại chỗ ngồi còn trống đối diện._Hôm đó, tôi đã nhìn thấy trong mắt cậu sự dao động, sự bối rối, sự bất lực.
- Có lẽ cậu đã nhìn nhầm, cậu không biết những chuyện gì xảy ra tiếp theo hay sao?
- Tôi biết, nhưng tại sao khi tỉnh dậy tôi lại nằm ở phòng y tế mà không phải một chỗ bẩn thỉu nào khác?
- …
- Hôm tôi đến trường, cái hôm mà tôi gọi cậu ấy, lúc về tôi đã nghe được cuộc nói chuyện của cậu với cái người tên Phương Tường Vy gì gì đấy. Tôi thấy sự đắn đo, ngập ngừng của cậu, hình như người kia đã vô cùng tức giận và thúc ép cậu, buộc cậu phải tiếp tục…
- Nhà kho bỏ hoang lần trước…
Nhược Vy cúi gằm mặt, nhỏ giọng nói.
Tất cả giật bắn mình. Từ hôm xảy ra chuyện ở bệnh viện đến nay, Nhược Vy chưa bao giờ nói chuyện hay tiếp xúc với tụi nó, tự nhiên hôm nay lại chủ động đề nghị nói chuyện. Nếu nói bây giờ nhỏ định xin lỗi và bảo dừng lại mọi chuyện thì còn có lí, nhưng nghe cách nhỏ nói chuyện vừa rồi thì hẳn không phải là thế. Đương nhiên, nhỏ sẽ không rỗi hơi đến đây tán gẫu nhằm chọc tức bọn nó mà chẳng thay đổi được điều gì. Vậy thì, việc nhỏ gọi tụi nó xuống canteen sẽ có mục đích...Nhà kho sau trường? Không phải có chuyện gì xảy ra chứ? Lần trước tụi nó bị nhốt ở đó, lần này…
Không hẹn mà cả năm người cùng đứng bật dậy, chạy đến nhà kho bỏ hoang lần trước.
Quả nhiên, ác ma bị trói đang ngồi sát mép tường, hướng ra ngoài cửa chính đã mở sẵn. Phương Tường Vy đứng mặt đối mặt với ác ma, quay lưng lại phía cửa, trên tay cầm con dao gọt hoa quả, không biết từ ngoài sớm đã xuất hiện thêm mấy thân ảnh đang từ từ tiến vào.
- Phương Tường Vy, đủ rồi đấy.
Phương Tường Vy thoáng chút sững sờ quay người lại:
- Nhược Vy đâu? Tại sao các người lại ở đây?
- Đừng lợi dụng Nhược Vy nữa. Dừng lại đi, cũng đến lúc rồi đấy nhỉ.
Vừa nói tụi nó vừa tiến lại gần Phương Tường Vy, trên tay cầm mấy sợi dây thừng nhặt lên dưới đất. Nam Di, Vũ An cùng Thiên Duy giữ chặt Phương Tường Vy, cho dù cô ta có giãy đạp đến cỡ nào thì cũng không thể thoát ra được, Hạ Băng và Minh Nhật nhanh chóng mỗi người một đoạn dây buộc chân và tay cô ta, rồi để cô ta ngồi tựa vào tường và tiến đến mở trói cho ác ma.
…
- Mojako, con có gặp Minami không, nó cũng bảo về Việt Nam mà, về trước khi con gặp ta mấy ngày._Bà Tayosmi-bà ngoại của Linh San lên tiếng hỏi thăm khi thấy Linh San ngoài vườn hoa.
- Dạ, không ạ.
Linh San trả lời, lòng thầm than khổ, chính xác là nhỏ về trước khi cái bà chị họ Minami kia đi. Nhưng, Minami, Minami…
Cô bạn hốt hoảng lôi chiếc điện thoại từ trong túi ra, bấm máy gọi cho Trúc Hy.
- Trúc Hy, bà kể người tên Phương Tường Vy ấy, ngoại hình ra sao?
- Cao khoảng mét bảy, tóc ngang lưng màu hạt dẻ, xoăn phần đuôi buộc gọn gàng, mặt hơi nhỏ, có một nốt ruồi bên dưới miệng trái… Alo, Linh San, Linh San…
Không nghi ngờ gì nữa, Phương Tường Vy chính là Minami-chị họ của Linh San. Trong máy nhỏ có số của Minami không nhỉ? Cũng may là có, nhỏ bấm nốt gọi.
- Chị Tường Vy, chị Tường Vy phải không?
- …
- Alo, alo, chị Tường Vy, lên tiếng đi.
- Tôi đang nghi ngờ có phải bà lên kế hoạch hãm hại bọn tôi không. Có GATO thì cũng phải chơi đẹp tí chứ._Minh Nhật nghe máy nói giọng đá đểu.
- Bọn ông vẫn ổn chứ?_Linh San thở phào nhẹ nhõm.
- Suýt chết.
- Chị Tường Vy đâu?
- Bà có quan hệ gì với cô ta vậy?
- Là chị họ tôi.
- Cũng nhờ phúc của chị họ nhà bà cả đấy. Lên máy bay và về đây đi.
- Được rồi, tôi sẽ về.
Minh Nhật gập máy lại trả cho Phương Tường Vy đang ngồi bên cạnh:
- Linh San là em họ của cô sao?
- Linh San? Nó cũng học ở đây à? Trùng hợp thật đấy._Phương Tường Vy gật gù.
- Đừng đùa chứ._Hạ Băng, Vũ An, Thiên Duy còn thiếu lồi cả mắt ra ngoài.
- Chị Tường Vy, chúng ta dừng lại được rồi._ Nhược Vy từ ngoài cửa bước vào.
- MAI NHƯỢC VY_Phương Tường Vy ánh mắt lóe lên tia lửa.
- Anh Đình Vũ gọi..._Nhược Vy cầm chiếc điện thoại đang còn sáng áp sát vào tai Phương Tường Vy.
“Tường Vy, nghe anh nói này, anh biết em là vì muốn tốt cho anh, nhưng có bao giờ em tự hỏi những chuyện đó là đúng? Bốn năm trước, anh đã sai nhưng bốn năm sau, anh không muốn em lại đi theo vết xe đổ của anh, đừng trẻ con nữa. Bạch Diệp Anh không có lỗi gì cả, chúng ta làm những việc này chẳng thể thay đổi được điều gì, cũng chẳng thấy thoải mái trong lòng, không nên cảm thấy khó chịu mà đổ hết lỗi cho người khác. Anh cảm ơn và cũng rất xin lỗi em. Anh biết em thích anh và đã hi sinh vì anh rất nhiều, nhưng hãy cho anh thời gian, Tường Vy, được chứ, không phải vì Bạch Diệp Anh. Cảm ơn về tất cả những gì em làm cho anh và cảm ơn về tình cảm bốn năm nay vẫn không đổi thay.”
Phương Tường Vy như người mất hồn, gương mặt đờ đẫn, vô cảm, một giọt nước mắt khẽ rơi.
Thiên Duy tiến đến cởi dây trói cho cô. Cô chỉ là cảm thấy đau, bao nhiêu năm nay vẫn không thể thay đổi. Tại sao? Cô đã sai sao?
- Xin lỗi...Tôi sẽ về Nhật.
- Tường Vy, sống tốt nhé._Ác ma tiến lại gần chùi nước mắt cho Phương Tưởng Vy._Quên hết đi, làm lại từ đầu.
…
- Băng Di, trốn tránh đủ rồi đấy. Về được chưa?
- Minh Nhật?_Băng Di ngạc nhiên.
- Đừng có làm rùa rụt cổ mãi thế. Về đây đi.
Minh Nhật vui vẻ gọi điện cho Băng Di, giọng thoải mái vô cùng, cũng hồn nhiên trở lại, một giọng nói trẻ con chứ không phải u ám hay lạnh lùng như mấy ngày trước nữa. Phương Tường Vy về Nhật, Nhược Vy vẫn ở lại học với tụi nó, rồi lại trở lại một cô bé vui vẻ như hôm nào mới đến lớp. Linh San, Băng Di tối sẽ về đến nơi, duy chỉ có Trúc Hy là còn phải giải quyết một số việc nên hôm sau mới về được. Tất cả, sẽ lại trở về quỹ đạo của nó.