Nhược Vy cho đến nay vẫn là người im hơi lặng tiếng nhất, căn bản không phải giảm phần nguy hiểm mà là tăng thêm bội phần nguy hiểm mới đúng. Bây giờ, cô bạn đã thích nghi dần dần được với cái cuộc sống hiện tại, không còn là một đứa trẻ con nữa, thích khóc lúc nào thì khóc, thích cười lúc nào thì cười. Lớn rồi, phải suy nghĩ thật nhiều, việc gì cũng phải suy nghĩ trước sau, tính toán vẹn toàn. Lớn rồi, cũng phải biết điều chế cảm xúc, học cách che giấu đi cái “tôi” cá nhân mà thể hiện ra bên ngoài cái “tôi” đã được lên khuôn sẵn.
Quả thật, nhỏ cũng chưa có hành động gì, tất nhiên là không khỏi khiến cho Phương Tường Vy tức giận. Cũng phải thôi, đối với một đứa em gái vô tâm như nhò thì tức giận là đúng. Có phải ông trời quá cay nghiệt hay không?
Đây là cuộc đời, không phải là một bộ phim hành động của Mĩ hay một cuốn tiểu thuyết ngôn tình với những nhân vật phản diện của Trung Quốc. Cho dù dã tâm có lớn đến đâu nhưng xét cho cùng, đối với một đứa con nít chưa trưởng thành như thế này cũng là “lực bất tòng tâm”.
- Em ơi, em ơi, cho anh hỏi chút._Nhược Vy ngán ngẩm lắc đầu, không phải gọi nhỏ đấy chứ.
Nhỏ quay người lại, đứng trước nhỏ là một anh chàng gương mặt khá baby còn mang chút gì đó trẻ con, mái tóc hơi rối, vài sợ tóc mái phất phơ che trước mắt, trên mai tóc còn đọng lại mồ hôi, trông cực ngầu, vóc người cao, bo-đì chuẩn, trên người là bộ đồng phục nam sinh trường khác, cổ áo hơi mở rộng, chiếc ca-vát thắt hờ hững.
- Cậu gọi tôi?_Gương mặt vô cảm, Nhược Vy khẽ hỏi.
Giây phút này, Nam Di tưởng như mình đang xoay vòng vòng trên chín tầng mây xanh, xung quanh hoa thơm cỏ ngát, khung cảnh vô cùng lãng mạn, phong cảnh hữu tình. Đúng, là chín tầng mây xanh. Không thể tưởng tượng ra khuôn mặt của cậu bạn lúc này nữa, có thể là mắt sáng như sao, mở to nhìn lên phía trước đầy vẻ mơ mộng, có thể là miệng đang chảy nước dãi ròng ròng cũng nên. Bấy bì cu tê thế.
Nhược Vy nhó hiểu nhìn cậu bạn, thế rồi nhỏ xoay người rời đi.
Đến lúc này, cậu bạn Nam Di của chúng ta vẫn chưa thể hạ cánh an toàn xuống mặt đất, có vẻ như máy bay gặp trục trặc trên đường trở về, và rồi vẫn đang lơ lửng, lượn lờ trong những áng mây bâng khuâng thơ mộng, mờ mờ ảo ảo. Cậu bạn tưởng đến khung cảnh nắm tay cô bạn cùng bước đi trên phố, ngày này qua ngày khác ở bên nhau, nói cười vui vẻ, đến một ngày, họ nắm tay nhau bước vào lễ đường, cùng đọc lời nguyện ở bên nhau suốt cuộc đời, không bao giờ chia lìa, sẽ có những đứa con của nhau, rồi đứa thứ hai, rồi cháu, rồi chút, chít…
Không hổ danh là tuổi thiếu niên-tuổi của những mộng mơ. Suy nghĩ của Nam Di phải nói là rát sâu sắc, khiến người khác phải thán phục mà trầm trồ khen ngợi, rồi sau đó, ngay lập tức, không cần chần chừ suy nghĩ sẽ tống cổ ngay vào trại thương điên.
Khi cậu bạn tỉnh ngộ, khi mà những đám mây rời đi, để lại cậu một mình, không dự báo mà thả cậu xuống như một bao cát, không hơn không kém.
Mà cậu đến đây là gì nhỉ? À, đúng rồi, không phải tìm Băng Di sao?
- Anh Minh Nhật, chị Hạ Băng…_Nam Di đứng trước cửa lớp ‘dê’ ngó đông ngó tây.
- Hở? Nam Di à?_Hạ Băng ngạc nhiên nhìn ra ngoài.
Lớp ‘dê’ bắt đầu nháo nhào lên với những với những câu hỏi “ai đấy? ai đấy?”, khuôn mặt y hệt cậu bạn hotboy Nam Di vừa nãy, khi mà đang tưởng tượng đến một viễn cảnh cùng Nhược Vy cho ra hàng loạt những giống mới.
Cả lớp bây giờ nhìn như thảm cảnh, vồ vập đến, những gương mặt háo hức không biết từ đâu chui ra ngày một nhiều, giống như đứa đằng trước đang cầm gậy tự sướng, cả nấy đứa nhào vô vậy.
- Được rồi, được rồi. Dẹp giùm mấy cái bản mặt đó đi. Cùng gia đình đấy, đừng có nghĩ lung tung bậy bạ._Hạ Băng xua xua tay.
- Em trai bà hả?_Linh An mở miệng hỏi Hạ Băng mà cứ dán chặt mắt vào Nam Di.
- Không, tôi là con một mà. Em Băng Di đấy. Cùng huyết thống đúng không? Không được nghĩ lung tung._Hạ Băng vẫn cứ lặp đi lặp lại.
- Ai bảo? Em Băng Di thì đã sao, mặc kệ._Linh An bất chấp lí lẽ.
- Nhưng là em của chúng ta luôn đấy.
Cô nàng Tiểu Băng Băng đâu có biết, “nhưng là em của chúng ta luôn đấy” đâu có sao. Có người còn bất chấp “em của chúng ta luôn đấy” cơ mà.
Linh An khoát khoát tay ra hiệu dừng lại mà mắt cứ nhìn đi đâu đâu giống như bảo rằng: “Im cho bản cô nương ngắm trai”.
- Linh An này, thần kinh bà có vấn đề không đấy? Đừng có hủy hoại mầm non tươi sáng của đất nước như thế, để yên cho em nó còn học hành._Vũ An đứng bên cạnh liếc liếc.
- Haizzz, được rồi._Thiên Duy khẽ thở dài một hơi. Nói xong, thân ảnh cao gầy vắt chéo chân lên bàn liền đứng bặt dậy, vòng cổ Linh An mà lôi đi_Chúng ta đi nào.
- Nam Di, có việc gì à?_Vũ An quan tâm hỏi han.
- Vâng, vốn em đến đây định tìm chị Băng Di, mà chị Băng Di không có ở đây sao?
- Em không gặp Băng Di à?
- Tháng này em phải lên chỗ Sóc Sơn làm bài tham luận, cũng không liên lạc với chị ấy, hỏi mẹ thì mẹ cũng không nói gì, thế là em đến đây.
- Lạ thật đấy. Băng Di đi Nhật rồi.
- Sang Nhật à? Chị Băng Di sướng thế._Nam Di chu chu mỏ.
- Sướng gì?
- Vốn chị Băng Di rất thích Nhật mà, trong vở với trên bàn học toàn ghi mấy chữ yêu Nhật hay đại loại như thế.
Cả Hạ Băng, Minh Nhật, Vũ An, Thiên Duy đều rơi vào suy tư: “Rất yêu Nhật sao?”. Cùng một lúc, họ liên tưởng đến một chuyện gì đó, trong lòng bỗng dấy lên nghi ngờ, cảm giác bất lực.
Sáng sớm, những giọt sương đọng trên chiếc lá xanh từ từ lăn xuống rồi khẽ “tách” một tiếng. Ánh sáng chan hòa, bầu trời quang đãng cùng những đám mây hững hờ trôi vô tư lự khiến con người ta tự nhiên cũng cảm thấy thoải mái, tràn đầy sinh khí mà hít vào lồng ngực những luồng khí dịu mát của buổi sớm mai. Rồi tiếng chim chóc, tiếng ve kêu, chúng ẩn nấp đâu đó trong những tán cây rậm rạp, hát lên những tiếng lanh lảnh, nói đúng hơn là cái tạp âm, nhưng một tạp âm lại tràn đầy khởi sắc, êm ái mà du dương.
Minh Nhật cùng Dĩnh Nhi đi dạo quanh sân trường còn vắng hoe, cùng nhau trải nghiệm ngày đầu tiên chính thức làm người yêu, ngoài việc đi bên nhau thì cũng không có những hành động sến sủa đúng “chuẩn mực” người yêu như nắm tay nắm chân, hôn hít đủ các kiểu.
- Anh Minh Nhật, anh thích ai?_Dĩnh Nhi bỗng phá tan không gian trầm mặc của hai người mà lên tiếng.
- Chúng ta bây giờ là gì của nhau?
- Người yêu.
- Thế đi, em đừng có hỏi lung tung._Minh Nhật xoay người hơi chun mũi rồi lấy tay cốc trán Dĩnh Nhi
- Xì. Sến súa thế. Không quen.
- Dĩnh Nhi, em cũng thật lợi hại đấy. Hình như hôm trước ai đó từng tỏ tình với anh.
- Gì chứ? Thế ai tỏ tình với ai trước?
- Nhưng ai lặp lại trước. Cái kia đã lâu rồi cơ mà.
- Cái kia á? Ý anh là nó đã không còn tác dụng?
- Không biết.
- Không biết là sao? Năm ngoái có người đọc rap bài “Tương tư” của Xuân Diệu ở sân bây, ai cũng nhìn thấy cả. Đùa chứ, hồi đó còn không đỏ mặt một tí nào.
- Rồi một năm sau, ai đứng thập thò ngoài cửa nói “Em thích anh”? Người ta bảo rằng nên sống với hiện tại chứ đừng mãi chui đầu vào những hồi ức, Dĩnh Nhi ạ. Hiện tại quan trọng hơn, vì thế, ai tỏ tình với ai chắc em biết.
- Ừa, anh nghe câu của một nhà thơ xứ Đaghestan: “Nếu anh bắn quá khứ bằng súng lục thì tương lai sẽ bắn anh bằng đại bác” chưa? Con người không lấy quá khứ làm chỗ dựa thì không phải bị rơi xuống vực thẳm luôn hay sao?
- Em lì vậy. Chuyện trước kia không tính. Nói chung là em tỏ tình với anh.
- Đùa. Anh lớp mấy rồi? Rõ là trẻ con, anh tỏ tình với em bao nhiêu người làm nhân chứng, thế em tỏ tình với anh, có nhân chứng hay không?
- Ôi, chuyện tình của chúng ta từ khi nào đã biến thành một tội trạng để đến phiên tòa xét xử?
- Đúng đấy. Đừng có nói rằng em thích anh.
- Câu nói hôm trước “Em thích anh “thì sao?
- Thế vừa nãy ai hỏi “thế chúng ta là gì” rồi phát biểu “đừng có hỏi lung tung”?
- Em...em...được lắm._Minh Nhật bặm môi giơ tay chỉ chỉ khó chịu.
- Biết được rồi. Được mới có người thích chứ. Thôi, đi trước đây, anh đứng đây chơi thêm lúc nữa nhé.
- Triệu Dĩnh Nhi, ai mới là người yêu em vậy.
- Thì là anh. Anh biết trách nhiệm của một người bạn trai là gì không? Đầu tiên, phải biết chiều và nghe lời bạn gái, okey?
- No, no, bình đẳng đê. À, còn nữa, hôm qua trên Facebook thấy em đổi avatar hình em nắm tay thằng nào đấy?
- Bạn.
- Á à, được đấy. Anh là người yêu em, thế mà chưa bao giờ nắm tay. Được đấy, được đấy…
Minh Nhật cay cú giậm chân, nghiến răng kèn kẹt như đúng rồi.
- Chẳng qua là ngoắc tay thôi mà, đã nắm đâu. Không thì bây giờ chúng ta nắm.
- Không thèm, bàn tay nắm tay thằng khác rồi, không thèm.
- Không muốn nắm chứ gì? Vậy thì cúi thấp người xuống.
- Làm gì?
- Thì cứ cúi người xuống.
Cậu bạn ngờ vực cúi thấp người, đừng có nói Dĩnh Nhi muốn hành hung cậu đấy chứ. Không, không phải là hành hung, hành động của Dĩnh Nhi bây giờ so với hành hung còn lợi hại hơn gấp trăm lần. Cậu bỗng thấy người tê dại, trong thoáng chốc, bắt gặp đôi môi nào đó, ấm áp, căng mọng rồi lại thấy môi mình ươn ướt, thoáng dư vị ngọt ngào, bất giác cả người sững sờ, mắt mở to nhìn Dĩnh Nhi.
Chỉ là một nụ hôn thoáng qua thôi, mà cũng không được gọi là hôn, chỉ là môi chạm môi, không phải hôn kiểu Pháp giống như ta thường thấy trong ti vi. Tim Minh Nhật nhảy mạnh, tựa như đang đánh DJ.
Cả người Minh Nhật như bị đóng băng, đến lúc cậu có thể nhận thức để nghĩ ra mọi vấn đề thì chỉ còn thấy tấm lưng của Dĩnh Nhi cùng với những bước chân chậm rãi. Phải biết rằng, đây là “first kiss” của cậu, là “first kiss” đấy.
- Dĩnh Nhi, Triệu Dĩnh Nhi, đứng lại đó.
Cho dù Minh Nhật có gọi to đến đâu thì Dĩnh Nhi vẫn bước đi như không nghe thấy gì. Nếu là ai trong trường hợp đó, chắc hẳn trên đầu phải bốc khói ngùn ngụt.
- Triệu Dĩnh Nhi, em biết em vừa rồi đã hủy hoại đời anh không? Em lợi dụng anh à? Trời ơi, đấy là first kiss của anh đấy. Anh bảo em phải làm thế à? Triệu Dĩnh Nhi, đứng lại đó, đừng lại đó.
Dĩnh Nhi vẫn bước đi và Minh Nhật vẫn hét.
- Để đền đáp cho tấm thân trong trắng con đã giữ suốt năm trời, cầu chúa tha tội, con biết cho dù bây giờ con có nhảy xuống sông Hoàng Hà cũng không rửa hết tội, và để đền tội cho lời thề giữ tấm trong sạch cho đến lúc cưới vợ...Triệu Dĩnh Nhi, nếu bây giờ em không đứng lại, em sẽ hối hận đấy.
Không biết rút từ đâu ra con dao gọt hoa quả, cậu bạn đặt lên cổ tay, ánh mắt nghiêm túc đến đáng sợ. Dĩnh Nhi nhận thấy điều bất thường, liền quay đầu lại. Hai người mặt đối mặt, căng thẳng tột độ, không gian bỗng nhiên im ắng.
- Làm gì vậy? Trẻ con vừa thôi.
- Dĩnh Nhi, em đã phá hủy tấm lòng trong trắng của anh, anh cũng không còn mặt mũi nào để sống tiếp khi đánh mất sự trong trắng quý giá ấy nữa.
- Anh có vấn đề không đấy? Là first kiss của anh, thế là hundred kiss của em à?
- Mất đi sự trong trắng, anh không còn thiết sống nữa.
- Đùa. Anh thích làm gì thì làm.
- Được.
Minh Nhật nói một câu kiên quyết rồi nhắm chặt mắt, dí mạnh dao vào cổ tay. Máu từ từ chảy xuống, tạo nên những tiếng “lách tách” vui tai.