Bộ tứ Hạ Băng, Minh Nhật, Thiên Duy cùng Vũ An đứng trước khu nhà cao tầng dành cho ban giám hiệu và cũng là nơi lưu trữ tài liệu có liên quan, khẽ hít một hơi thật sâu rồi cầm đèn pin tiến vào.
- Ô. Ai đây nhỉ?
Không biết Tạ Vũ Thành từ đâu chui ra chắn ngang trước mặt tụi nó, hét lên ngạc nhiên, vẻ mặt cười cười chế giễu.
- Sao nữa?_Minh Nhật khó chịu lên tiếng.
- Đêm tối bốn người ở đây thật khiến cho người khác có thêm nhiều ý nghĩ mà.
- Thế chẳng phải cậu bạn Tạ Vũ Thành của chúng tôi cũng ở đây sao?_Thiên Duy châm chọc.
- Vì thấy hào quang từ bốn người tỏa ra mạnh mẽ quá, chói lòa quá khiến tôi đang lim dim ngủ mà cũng phải bật dậy chạy đến đây xem thử.
- Phải chăng cậu lại có siêu năng lực nữa?
- Siêu năng lực? Ha ha, tôi không dám nhận. Chỉ trách kẻ hèn Tạ Vũ Thành này lại không xứng với lời mấy vị tiên sinh đây nói rồi. Nhìn nhầm rồi, nhìn nhầm rồi. À, không phải, những người này tại sao lại nhìn nhầm được chứ, vậy hóa ra không phải nói là có mắt như không hay sao?
- Hình như là bọn tôi chỉ nhìn thấy được những thứ lấp lánh ở trên kia kìa, còn mấy bãi phân chó phân bò dưới đất thì chẳng ai quan tâm.
- Phân chó phân bò dưới đất sao? Người phàm chứ có phải từ trên trời hạ giá cho cam. Không biết bốn vị có nghe người ta dạy rằng phải sống thật với chính bản thân hay không?
- Không, sống thật với chính bản thân là đúng nhưng có đôi lúc, có những điều đểu giả mà ta cũng phải giả tạo theo.
- Những người cao siêu vẫn thường có hai bộ mặt như thế.
- Nói đủ chưa?_Minh Nhật đứng bên cạnh chỉ với một nhiệm vụ duy nhất là mở đầu cho cuộc chiến và sau cùng là đứng xem người ta ca múa, im lặng bây giờ mới lên tiếng. Giọng nói không cao không thấp, trầm trầm nhưng có vẻ gì đó như sắp bùng nổ, điên cuồng, giận dữ.
Thế là tụi nó lại tiếp tục trách nhiệm cao cả của mình. Cả bốn đứa, từng bước, từng bước dần tiến sát vào phòng có gắn tấm biển: “Phòng Bảo Mật Hồ Sơ” kèm dòng chữ “Chú ý: Phòng dành cho các thầy cô thuộc ban giám hiệu và thuộc trực cấp cao của nhà trường, những người khác không có liên quan, cấm vào”.
Theo như tụi nó được biết, mà thực ra là vì cái bảng nội quy nằm chình ình ngay giữa lớp buộc người ta phải nhìn vào nên tụi nó mới biết thì ở phòng này, tức “Phòng Bảo Mật Hồ Sơ” là phòng chứa những tài liệu quan trọng cần phải giữ kín, những thông tin bảo mật của nhà trường hay những thông tin cá nhân của học sinh không được phép tiết lộ, cấm tuyệt đối không cho học sinh vào, nếu bắt được ai thì tất nhiên sẽ có những hình phạt khác nhau mà chúng ta không thể đoán trước được.
Trở ngại lớn nhất trong giây phút này chính là chìa khóa, nhưng không cần lo, tất nhiên là tụi nó đã chuẩn bị sẵn sàng. Cụ thể là như thế này: đầu tiên, tụi nó dùng liên hoàn kế đối phó với bác lao công mà ông bảo vệ “thầm thương trộm nhớ”, phương thuốc gia truyền là sự kết hợp của các vị thuốc quý như “mật ngọt chết ruồi”, “làm nũng đại pháp”, “mỹ nam quyền”, vân vân và mây mây buộc bác lao công phải đồng ý xuất ra chiêu “mỹ nữ thần chưởng” với ông bảo vệ. Với thân thủ yếu đuối, mỏng manh, ông bảo vệ không cách nào chịu được một đòn đả kích quá nặng nề kia, đôi chân không tự chủ vô thức bước theo bác lao công ra sân sau trường ngồi “tâm sự đêm khuya”. Cô nam quả nữ thật khiến người khác suy nghĩ sâu xa. Thế là tụi nó nhanh chóng chạy vào phòng ông bảo vệ, lấy chìa khóa phòng bảo mật và chạy đi. Thời gian không cho phép, họ không thể trèo tường để đi đánh chìa khóa được. Hi vọng mọi chuyện êm xuôi trót lọt.
- Cô bé kia tên gì nhỉ?_Hạ Băng vừa phủi phủi mấy vết bụi trên tập hồ sơ trước mặt vừa hỏi.
- Hình như là Mẫn Hàn Cát, lớp 7S thì phải.
“Mẫn Hàn Cát, Mẫn Hàn Cát, 7S…”. Bốn người mỗi người một ngả cố gắng lục lọi tìm kiếm.
Cuộc đời thật lắm bi ai, con người quả thật cũng rất tham lam, có rất nhiều tham vọng. Nếu không phải vì cái tham vọng quái quỷ kia thì việc gì tụi nó phải đêm hôm lén lút ở đây chứ. Chẳng qua là vì sáng nay lại cãi nhau với bọn Tạ Vũ Thành, cãi nhau bung lụa, cãi nhau còn thiếu bùng nổ, cãi mệt óc bở hơi tai, tốn nước bọt, phí sức lao động của các cơ tay cơ chân. Cuối cùng, kết lại trận chiến là lời thách đố dành cho tụi nó: tìm ra được chi tiết thật cụ thể về cô bé Mẫn Hàn Cát - học sinh lớp 7S của trường.
- Có phải đây không nhỉ?_Thiên Duy bỗng lên tiếng_Học sinh lớp 7S, quê gốc ở Nha Trang, là trẻ mồ côi, lớn lên trong Trại Trẻ Mồ Côi Hòa Bảo, người giám hộ là chị Phùng Thị Văn, thành tích học tập bình thường, duy nhất có một lần đánh nhau với một bạn cùng lớp hồi tiểu học, còn có một anh trai đã đi làm ở công ty đồ điện tử. Người ta tìm thấy cô bé trong bệnh viện khi vừa đẻ ra, trên người duy nhất chỉ có một chiếc lắc chân bằng bạc…
- Được rồi, được rồi, chúng ta phải trở về.
…
- Hạ Băng, Minh Nhật, Thiên Duy, Vũ An, thầy hiệu trưởng kêu các ông bà lên văn phòng có việc gấp._Linh An chạy vào kêu to.
- Cảm ơn.
Trong lòng tụi nó dấy lên những nghi ngờ. Việc gấp? Không phải trong phòng bảo mật có camera đấy chứ? Thế thì số quá nhọ rồi.
- Thầy có việc tìm bọn em sao?
- Khâu Hạ Băng, Dương Minh Nhật, Vũ Thiên Duy, Triệu Vũ An, ĐỨNG NGHIÊM TÚC LẠI. THẾ NÀY LÀ SAO, TÔI CẦN MỘT LỜI GIẢI THÍCH, GIẢI THÍCH, CÁC ANH CHỊ CÓ NGHE TÔI NÓI KHÔNG?
Vừa nói ông thầy già vừa ném lên bàn một xấp ảnh, giọng khàn khàn vẫn cố hết sức mà hét, chói tai vô cùng.
Đó, chẳng phải là hình tụi nó hay sao? Chính xác hơn là hình tụi nó đang "mó máy" trong phòng bảo mật hôm qua, đáng lẽ ra những phòng như thế này phải dùng đến mật khẩu mới đúng. Nhưng khoan hãy nói về những chuyện như thế, điều trước tiên là tại sao nó lại nằm ở đây?
- Trong phòng lắp camera sao?
- CÓ THÊM MẤY BỘ NÃO NỮA TÔI CŨNG KHÔNG TƯỞNG TƯỢNG RA CÓ NGƯỜI TO GAN NHƯ CÁC ANH CHỊ. LÀ CÓ NGƯỜI CHỤP ĐƯỢC RỒI ĐỂ TRÊN BÀN TÔI ĐẤY. CÁC ANH CHỊ QUÁ ĐÁNG LẮM RỒI, QUÁ LẮM._Không phải là hét mà là gào thì đúng hơn.
- THẦY HÉT ĐỦ CHƯA?_Vũ An rống lên làm ông thầy giật bắn mình.
Thực ra không cần nói thì ai cũng biết tụi nó là con cưng của ông thầy, ông thầy thậm chí còn khép nép trước tụi nó nữa chứ đừng nói là hét hay mắng. Chẳng qua là lúc nãy "dương oai giễu võ" tí thôi, chứ bây giờ à, nhìn xem, ông thầy đang khép nép như thế nào, lén lút rút chiếc khăn tay thấm thấm mấy giọt mồ hôi lạnh trên trán.
- Băng, Nhật, Duy, An, thầy cũng già rồi, các em phải thương thầy chứ. Thầy chỉ là lo cho các em thôi, coi như chưa có chuyện gì, các em về lớp đi nhé, việc này thầy sẽ cố gắng giải quyết, không cần lo, không cần lo.
Chuyện này có liên quan đến Tạ Vũ Thành không đây?
Hôm nay là thứ ba, cũng là ngày mà cô nàng Hạ Băng ra viện, tất nhiên, không phải “cũng là ngày cô nàng đi học”. Cuộc đời còn dài, nhưng tuổi ăn tuổi chơi lại rất ngắn. Việc học có thể gác lại nhưng chơi bời tuyệt không thể. Và vì thế, hôm nay, khi vừa ra viện lúc sáng sớm, Hạ Băng đã sớm vi vu trên quốc lộ, mặc cho những cơn gió quấn lấy tóc mình rồi hất tung lên, tâm trạng thật thoải mái.
Cũng không phải ngẫu nhiên mà cô nàng lại chạy ra ngoài đường bụi bặm khoe tóc như thế này, cô nàng chính là chủ ý muốn đến nhà ai đó.
- Có ai ở nhà không ạ?
Người bước ra mở cửa là một người đàn ông trung niên tầm tuổi, gương mặt phúc hậu đã điểm nhiều nếp nhăn cho thấy những sóng gió của cuộc đời, mái tóc cũng đã bạc nhiều.
- Cháu là ai? Có việc gì cần ta giúp sao?
…
- Bác tên Minh phải không? Bác Minh này, cháu nghe nói…bác còn một đứa con gái…
Hạ Băng ngập ngừng, ánh mắt như thăm dò trên khuôn mặt kia liệu có một nét biến chuyển nào hay không. Quả nhiên, khuôn mặt ấy bỗng trở nên méo mó, xúc động không kìm hãm được.
- Cháu…cháu biết ư? Nói cho bác biết, con gái bác hiện giờ đang ở đâu, nói cho bác biết.
Cô bạn tưởng như mắt mình nhòe đi, không còn nhìn rõ mọi vật nữa, chỉ duy nhất thấy một nỗi tủi hờn trào dâng, nỗi xót xa, cay đắng đến cực hạn.
- Con gái bác…chẳng lẽ bác không nhận ra ư?
Hạ Băng khóc, nước mắt cứ thế chảy ra mà chẳng cách nào kìm hãm được, trông bộ dạng yếu đuối vô cùng, đúng tính chất của một đứa trẻ chưa trưởng thành.
- Cháu…cháu…
Rồi không kịp để cho Hạ Băng trả lời, ông đã ôm chầm lấy Hạ Băng sau những tiếng nấc không thành lời, ôm như để nhắn gửi những tình cảm suốt bấy nhiêu năm nay ông cất giữ, ôm như để giải tỏa nỗi mong chờ suốt hơn nửa đời người, cái niềm tin như đã sắp sụp đổ, để rồi đến bây giờ lại được khơi lại.
Lúc này, Lâm Vũ cũng vừa lúc đi học về, thấy cảnh này không khỏi ngỡ ngàng. Giống như Minh Nhật, cậu cũng là một chàng trai khá lạnh lùng, lúc nào cũng giữ vẻ ngoài bình tĩnh tưởng như mọi chuyện đều không liên quan đến mình nhưng bên trong lại khá ấm áp. Và tất nhiên, đó là một anh chàng hotboy.
Cô nàng Hạ Băng vốn đến tìm bố, nhân tiện nói luôn về mẹ, trong đó bao gồm cả những việc tốt mà mẹ làm, từ trước đến nay vẫn là luôn cảm thấy có lỗi chứ không phải người bị hại, vẫn luôn tìm cách giúp đỡ họ trên danh nghĩa trả thù nhưng không sớm nghĩ đến việc gặp Lâm Vũ ở đây mặc dù việc đó là tất nhiên. Sau một màn giới thiệu, Lâm Vũ với vẻ “bất cần đời” hay “cả thế giới có sụp đổ thì cũng không liên quan đến mình” liền rời lên phòng, mặc kệ nỗi xúc động của hai con người kia. Là không quan tâm chứ không phải chán ghét.
Nhưng cô nàng cũng là “không phải dạng vừa đâu”, đã làm thì phải làm tới cùng. Lạnh lùng à? Ngang với Băng Di “lúc sinh thời” khi mới gặp tụi nó là cùng. Rồi sao nữa? Rốt cuộc cũng chả lạnh lùng được mấy hôm.
Mà cũng chẳng phải lạnh lùng gì cho cam, là ngạo mạn thì đúng hơn. Đôi mắt cong cong như chiếc cầu nhỏ chứa nhiều tâm sự mang một vẻ đẹp bình yên đến lạ kì nhưng thực chất đã bị che lấp dưới chiếc kính cận “lưu manh hóa tri thức”. Nhưng có vẻ như chiếc kính kia cũng không làm mất đi vẻ đẹp trai của cậu bạn, nhìn cậu bạn có chút hiền lành và lạnh lùng hơn, da mềm mại không có lấy một nốt mụn và cũng tưởng chừng như sẽ chẳng bao giờ có thể nhăn nheo bởi nụ cười vì đơn thuần nụ cười ấy có bao giờ nở đâu, lại thêm chiếc mái xéo hơi che đi một ít khuôn mặt, trông cậu bạn càng ngầu hơn. Nếu Hạ Băng là người khác, chắc chắn Lâm Vũ sẽ trở thành “đại boss ngôn tình”.
Nhưng có vẻ như anh chàng Lâm Vũ cũng không mấy quan tâm đến Hạ Băng, chuyện ở dưới nhà đã đành, đến khi cô nàng lên tận phòng gõ cửa bảo muốn nói chuyện thì cũng chỉ lạnh lùng một tay đặt trên mép cửa, một ít nửa người đã bị cánh cửa che lấp, vốn dĩ không phải Lâm Vũ người quá to con mà là cậu chỉ mở cửa vừa tầm để ló mặt ra, rồi cậu đẩy gọng kính, khuôn mặt không mảy may động tĩnh, mở lời trục khách:
- Tôi còn phải đi tắm, sau này hãy nói chuyện. Nếu cần, tất nhiên, cô có thể vào phòng chờ tôi tắm xong.
Và cậu bạn đâu ngờ được rằng Hạ Băng mặt dày đến cỡ nào.
- Tắm à? Vậy thì tắm đi, em vào phòng chờ.
Không để cậu bạn kịp đính chính tình hình cô bạn đã đẩy cửa phòng, nhân tiện đẩy luôn Lâm Vũ còn ngẩn ngơ mà bước vào, tiến đến giường ngủ ngồi.
Nói thế nào thì nói, rốt cuộc Lâm Vũ cũng không thể mặt dày bằng cô nàng Hạ Băng, cậu chỉ còn biết ngồi xuống chiếc bàn học gần đó, cũng không biết nên nói gì. Xét cho cùng, họ là anh em cùng cha khác mẹ, lại chưa tiếp xúc bao giờ, thử hỏi làm sao có thể thân thiết mà nói chuyện được?
- Dương Lâm Vũ, đúng không? Sao nữa đây?
- …
- Xì._Hạ Băng khẽ nhăn trán, nhìn vào bức tường đối diện, ánh mắt hơi mơ hồ, miệng hơi cười nhưng dường như lại là một nỗi buồn khó gọi tên, nhỏ nói như tâm sự._Anh Lâm Vũ, chắc anh không biết đâu. Em là em song sinh của Minh Nhật nhưng bị thất lạc từ lâu, nhưng cũng may là được bố mẹ nuôi vô tình tìm thấy và nuôi đến tận bây giờ. Người ta nói “con nuôi là lớn lên từ trong tim mẹ mình chứ không phải từ trong bụng” mà, phải không? Cảm giác sau bao nhiêu năm trời biết được mình là con nuôi. Nó không đơn thuần là chán chường mà là cảm giác tội lỗi, tội lỗi vì bản thân nhiễu sách suốt bao nhiêu năm tự cho mình cái quyền hạn ấy, cái quyền hạn vốn mình không thể đòi hỏi. Rồi cảm giác như mọi thứ đều quay lưng lại với mình, bản thân bỗng trở nên cô độc, bất lực. Anh Lâm Vũ, em biết cuộc sống của anh cũng chẳng dễ dàng gì, và cũng chẳng phải cư nhiên mà tính cách trở nên như vậy. Em đã từng cắt cổ tay tự vẫn, nhưng lại may mắn tìm được mẹ ruột trong sự nguy cấp ấy nhờ bản ADN. Anh nói xem, có phải là trùng hợp hay không? Tất nhiên không phải trùng hợp rồi. Cuộc sống có kẻ sang người hèn, cuộc sống nghèo khổ hay giàu sang cũng có cái thú riêng của nó mà ở cuộc sống kia không có. Anh lạnh lùng thế là tốt, bởi đó đang là kiểu mẫu đang rất hot hiện nay đấy, và nhờ có nó, anh sẽ chinh phục được rất nhiều cô nàng, chỉ cần anh mở lòng là được. Không có gì khiến cho con người ta cảm thấy xấu hổ bằng những suy nghĩ viển vông mà con người tự tạo ra. Em chỉ muốn tâm sự cùng anh, thực sự em đã xem anh như một người anh trai rồi.
- Cảm ơn em, em gái của Dương Lâm Vũ, Dương Hạ Băng.
Lâm Vũ cười, nụ cười mới chói lòa làm sao. Và Hạ Băng có thể cam đoan rằng mình không nằm mơ, và đó cũng là nụ cười đầu tiên trong suốt những năm trưởng thành của Dương Lâm Vũ.
Cảm giác lúc đó của Hạ Băng cũng giống khi cô nàng ở trong bóng tối, bốn bức tường lạnh lẽo, tìm mãi, tìm mãi cũng không thấy lối ra, rồi đột nhiên từ đâu lại xuất hiện ánh mặt trời, không chói mà dịu đi nhiều lắm.
Cho đến khi ra về, Hạ Băng cũng không thể nhớ được mình đã nói những gì, luyên thuyên như thế nào trước mặt Lâm Vũ. Khi ấy, Lâm Vũ cười, chỉ nói duy nhất một câu, về sau, cho dù Hạ Băng có nói như thế nào, cậu bạn cũng chỉ yên lặng lắng nghe, ít nhất đôi khi cậu còn hơi mỉm cười nhìn Hạ Băng, ánh mắt ấm áp, trìu mến, đầy ắp quan tâm và yêu thương, dành cho đứa em gái.
Mà kể cũng lạ, Hạ Băng cứ tưởng hết hôm đó rồi thì thôi, ai ngờ hôm sau Lâm Vũ còn đến nhà Minh Nhật, cũng vừa đúng lúc cô nàng đang ở đó. Quả thật, tình thế rất khó xử. Và càng bất ngờ hơn nữa là sau đó cậu bạn còn rủ Hạ Băng đi chơi. Trong Hạ Băng mơ hồ có một loại cảm giác khó tả, không biết phải diễn tả làm sao.
- Em nói xem, con gái bọn em bây giờ thích kiểu con trai như thế nào?_Lâm Vũ hỏi.
- Phải cỡ như Ngô Diệc Phàm. Không thì Tôn Gia Ngộ trong “Từng có một người, yêu tôi như sinh mệnh” ý. Hay là mấy nam thần như Lộc Hàm, Dương Dương, Lý Dịch Phong, Lưu Khải Uy, Trần Hiểu…
Cô nàng cứ thế mà kể, vừa kể vừa nhìn lên trời cười như đứa tự kỉ, không biết cô nàng đã lôi ra bao nhiêu cái tên rồi, ánh mắt lấp lánh muôn ngàn tia sáng, tưởng chừng như tập hợp tất cả lực điện trên trái đất. Hẳn là rất có hồn, cũng rất sinh động. Chỉ cần nhìn biểu cảm của cô nàng thế này thôi, cộng thêm việc nuốt nước bọt đầy vẻ ham muốn, Lâm Vũ cũng có thể đoán ra, cũng gọi là đại khái vấn đề. Kì thực, thoạt nhìn, cậu bạn chưa bao giờ am hiểu con người thực thụ của Hạ Băng, cho đến khi…Chính là giờ khắc này đây.
Sáng hôm sau, Hạ Băng duy chỉ bắt gặp cặp mắt gấu trúc của Lâm Vũ.
- Thằng cờ hó nào đánh anh đấy? Anh không phải lo, em gái sẽ đi trả thù giúp anh. Anh cứ nói đi, thằng nào, em gái xử tất. Con bà nhà nó, đụng vào ai không đụng, đụng vào anh trai của Dương Hạ Băng, coi như sống một lần không uổng phí chưa được nếm trải tất thảy. Bà đây sẽ cho mày lục phủ ngũ tạng đau đớn, sống không bằng chết, ngũ mã phanh thây như thế nào thì bà đây cho mày như thế ấy…
Lâm Vũ vẫn ngồi trầm tư bên bàn, nước mắt ngắn nước mắt dài, khuôn mặt ưu tú không hề giảm đi một chút thảm thương. Cậu đưa mắt nhìn Hạ Băng, chủ yếu là kì thị chứ không phải khiếp đảm.
- Nhà họ Dương cuối cùng cũng được nở mày nở mặt. Xưa kia Võ Tắc Thiên quỷ kế đa mưu, sự ác không ai bằng, trải qua thời gian mới có thể ngồi lên ngôi vị hoàng đế, họ Dương chúng ta chưa đời nào có thể trị vì đất nước, ngày nay đã có Dương Hạ Băng đây rồi, tương lai sẽ không còn mịt mù như trước nữa. Hạ Băng, anh tự hào vì em, chỉ cần đừng có áp dụng lên người anh là được. Tuy anh là anh trưởng nhưng sẽ không đến mức cốt nhục tương tàn, em yên tâm.
Hạ Băng bây giờ cũng chỉ tồn tại một loại ước muốn: muốn bùng cháy mà thôi.
- Con chó Lâm Vũ ăn cớt cho em gái.
- Học sinh kiểu mẫu chút đi._Lâm Vũ một chút tức giận cũng không có, âm trầm nói.
- Vậy rốt cuộc là làm sao? Hay là bồ bịch với con nào rồi bị người yêu người ta bắt gặp đánh cho chột mắt?_Cô bạn chăm chú ngó qua ngó lại người trước mặt.
Lâm Vũ chỉ biết thở dài đẩy đầu Hạ Băng sang một bên, nằm úp mặt xuống hai cánh tay trên bàn, không biết để che nỗi xấu hổ, ngại ngùng khiến gương mặt đỏ bừng lên hay thực sự mệt mỏi:
- Hạ Băng đáng yêu của anh, em có thể đừng nghĩ anh trai xấu xa như vậy được không? Tốt xấu gì cũng là anh em đấy. Vốn dĩ hôm qua anh định lên mạng search mấy tên nam thần mà em nói đấy, xong rồi anh nghĩ cho dù có search như thế nào thì cũng không thể biết được cuộc sống của họ, nói chung là điểm làm người ta thích. Thế là anh nhớ đến “Từng có một người, yêu tôi như sinh mệnh”. Càng đọc càng thấy cuốn hút, không thể rời mắt khỏi. Cũng định học tập vẻ đẹp trai của người ta nữa. Đọc sâu hơn lại thấy lòng buồn não nề, rồi tự dưng trùm chăn vừa đọc vừa khóc sướt mướt cả đêm. Em gái à, đến bây giờ anh vẫn còn ám ảnh đây này, cái đoạn “Hôm đó anh báo cảnh sát vào lúc bốn giờ hai mươi phút. Không một ai biết anh nghĩ gì trong hơn một tiếng đồng hồ đơn độc đối mặt với sự tấn công của đối phương”, lúc Tôn Gia Ngộ đi tự thú ấy, học thuộc luôn rồi. Quả thật là rất xúc động mà, từng câu từng chữ như dằn xé tâm can…
Nước mắt từ đâu lại chảy ra nữa.
- Anh trai à, em cũng thích đoạn đó…òa òa òa…
Rồi cả hai anh em ôm nhau khóc òa òa như chính mình là Triệu Mai (), nghẹn ngào nấc lên nấc xuống.
(Triệu Mai: Nữ chính trong tiểu thuyết “Từng có một người, yêu tôi như sinh mệnh” của tác giả Thư Nghi.)
- Mà em gái à, em tính kêu anh đi giết người để bị truy nã sao? Được, em liên hệ địa chỉ tìm súng đi, chúng ta liều một lần, chết thì thôi._Lâm Vũ vẫn đang ôm Hạ Băng, tiện thể kéo áo cô nàng chùi chùi nước mũi.
Cô nàng đột nhiên phản ứng ngay tức thì, lập tức đẩy mạnh cậu bạn ra, không phải vì cô nàng phát hiện ra hành động của ai đó sau lưng, rồi giơ tay “Bép” một phát vào mặt cậu bạn, hỏi:
- Thiệt hả?
Ngó ngược ngó xuôi vẫn là bộ dạng nghiêm túc của Lâm Vũ, Hạ Băng giơ tay “Bép” một phát nữa.
- Láo nha mầy. Đọc truyện đến ngu muội đầu óc rồi hở?
- Anh chỉ là muốn thích một người thôi…