Nam Di đứng trước cửa lớp tụi nó, đi qua đi lại, lo lắng, sốt ruột. Tụi nó không có ở trong lớp, gọi điện cũng không nghe máy, cộng thêm việc lúc nãy hình như có ai đằng sau đánh ngất cậu khi cậu đang nói chuyện với Nhược Vy. Lạ ở chỗ là tại sao khi tỉnh dậy cậu lại thấy mình nằm trong phòng y thể?
Tụi nó nhanh chân chạy về lớp, thấy thấp thoáng bóng dáng lo âu của Nam Di bỗng chốc thấy nhẹ nhõm. Tụi nó cũng chả sợ, cùng lắm thì chết, chỉ là cảm thấy lo lắng cho Nam Di, cậu cũng giống như em trai của bọn họ vậy. Mà tại sao tụi nó lại coi Nam Di là em trai? Là vì tụi nó thèm khát cái cảm giác hất mặt cao lên trời mà dương dương tự đắc rằng có một thằng em trai như Nam Di. Nhìn xem, Nam Di đáng yêu như thế nào, đẹp trai đến bao nhiêu? Vốn dĩ là nhìn rất cute rồi, da hơi trắng, mũi nhỏ, miệng nhỏ, môi mọng nước, mặt góc cạnh, lúc nào cũng cười tươi rạng rỡ, thân thiện, lễ phép. Chốt lại một câu là nhìn thế nào cũng rất rất rất đẹp trai và bấy-bì khiến ai nhìn vào trong khoảnh khắc cũng muốn yêu ngay lập tức.
Thế là yên tâm được một việc.
Lại nói, trong tuần này Học Viện Thiên Thần có tổ chức một buổi tham quan nho nhỏ dành cho tất cả giáo viên và một số học sinh có thành tích cao trong trường. Tất nhiên, cái “học sinh có thành tích cao trong trường” chắc hẳn là phải có tụi nó. Buổi tham quan này cũng được xem là định kì thôi, thường thì bốn tháng một lần, tụi nó lần nào cũng “được” tham gia, chán lắm lắm luôn rồi, nhưng nếu chọn ở nhà thì lại phải lên lớp học, thà đi chơi còn sướng hơn.
…
Buổi tham quan định kì.
Lần này, trường tụi nó chọn địa điểm du lịch là khu nghỉ dưỡng Vinpearl Nha Trang. Không cần nói thì có lẽ các bạn cũng có thể đoán được độ xa xỉ của nơi này rồi đấy.
Bạch Diệp Anh đứng bên hồ bơi, lặng ngắm nhìn những làn nước trong xanh cơ hồ thấy được cả dưới sâu, chúng cứ lặng lẽ dâng đến rồi tự nhiên trong lòng cô lại tràn lên những cảm xúc khó tả. Mặc dù không bị đuổi khỏi trường nhưng cuộc sống của cô không phải là dễ dàng. Ngày ngày, đối diện với ánh mắt dò xét của mọi người, đối diện với từng ánh mắt lạnh lẽo như bủa vây lấy cô, bị những lời nói xung quanh ám ảnh, không một ngày cô được thoải mái, không một ngày cô được sống với chính mình hay làm những điều mà mình muốn. Cái mọi người cần là gì? Không phải là lời giải thích từ cô mà là sự khó chịu, bức bối của cô. Phải, cô rất khó chịu, rất bức bối.
Bây giờ là giờ nghỉ trưa nên mọi người đã sớm vào phòng mình nghỉ ngơi, bên hồ bơi cũng không còn người nữa. Tụi nó đứng cách ác ma không xa, chuyện trò, check-in, cười đùa, bỗng chốc thu vào tầm mắt thân ảnh của Phương Tường Vy đang dần tiến lại chỗ ác ma đứng, mơ hồ lại sắp có chuyện gì xảy ra. Vì ác ma đứng sát hồ bơi nên tụi nó lại nổi lên những dự cảm chẳng lành. Không phải ác ma dị ứng với nước hồ hay sao?
Không suy nghĩ thêm, Hạ Băng, Minh Nhật, Thiên Duy cùng Vũ An hớn ha hớn hở, trông dáng bộ hết sức hồn nhiên chạy lại chắn giữa Phương Tường Vy và ác ma, mặt phè phởn không khỏi khiến cho người khác muốn tặng mấy cái tát.
- Cô Diệp Anh, check-in một kiểu với bọn em._Vũ An kéo kéo tay ác ma.
Minh Nhật vốn là người không bao giờ để phí thời gian, nhân lúc đẩy ác ma đi liền quay lại, cười tươi nhìn Phương Tường Vy, tặng cho cô một cái nháy mắt không thể nào “đáng yêu” hơn.
Phương Tường Vy đứng ngây người ra một lúc, khẽ nói: “Các cậu, trẻ trâu vừa thôi. Chúng ta nên sớm kết thúc thì hơn”.
…
Trở về lớp, Nhược Vy không biết từ đâu chui ra bỗng đứng trước mặt tụi nó:
- Chúng ta nên nói chuyện.
- Vì sao?
- Tôi muốn kết thúc.
Tụi nó khó hiểu nhìn Nhược Vy, tuy nhiên vẫn đi theo cô nàng xuống canteen trường.
- Là bà hay Phương Tường Vy?_Hạ Băng lên tiếng trước sau khi đã ổn định vị trí.
- Có khác gì nhau sao?
- Khác.
- Nếu tôi bảo là chị Tường Vy làm thì có ai tin không?
- Tôi tin, tin vào suy nghĩ và trực giác của mình, nhưng liệu bà có nói thế không?
- Thôi, dẹp đi, lỡ tôi làm hết tất cả mọi chuyện giờ lại đổ cho người khác thì sao?
- Thì chuyện vẫn thế thôi, nhưng có khác hay không thì trong lòng bà có lẽ rõ nhất.
- Ý ông bảo tôi sẽ cắn rứt lương tâm?
- Nhược Vy, người chết thì đã chết rồi, sống đúng với chính bản thân mình đi.
- Thế nào gọi là sống đúng?
- Tôi biết, bà chỉ là bị Phương Tường Vy lợi dụng chứ không phải hoàn toàn muốn thế. Bà biết không, ở bên cạnh bà, vẫn có người muốn tốt cho bà, hi vọng bà sẽ thay đổi.
- Buồn cười, đừng có ăn nói sến súa như thế.
- Đó là sự thực._Nam Di từ đằng sau Nhược Vy đi lên, tiến lại chỗ ngồi còn trống đối diện._Hôm đó, tôi đã nhìn thấy trong mắt cậu sự dao động, sự bối rối, sự bất lực.
- Có lẽ cậu đã nhìn nhầm, cậu không biết những chuyện gì xảy ra tiếp theo hay sao?
- Tôi biết, nhưng tại sao khi tỉnh dậy tôi lại nằm ở phòng y tế mà không phải một chỗ bẩn thỉu nào khác?
- …
- Hôm tôi đến trường, cái hôm mà tôi gọi cậu ấy, lúc về tôi đã nghe được cuộc nói chuyện của cậu với cái người tên Phương Tường Vy gì gì đấy. Tôi thấy sự đắn đo, ngập ngừng của cậu, hình như người kia đã vô cùng tức giận và thúc ép cậu, buộc cậu phải tiếp tục…
- Nhà kho bỏ hoang lần trước…
Nhược Vy cúi gằm mặt, nhỏ giọng nói.
Tất cả giật bắn mình. Từ hôm xảy ra chuyện ở bệnh viện đến nay, Nhược Vy chưa bao giờ nói chuyện hay tiếp xúc với tụi nó, tự nhiên hôm nay lại chủ động đề nghị nói chuyện. Nếu nói bây giờ nhỏ định xin lỗi và bảo dừng lại mọi chuyện thì còn có lí, nhưng nghe cách nhỏ nói chuyện vừa rồi thì hẳn không phải là thế. Đương nhiên, nhỏ sẽ không rỗi hơi đến đây tán gẫu nhằm chọc tức bọn nó mà chẳng thay đổi được điều gì. Vậy thì, việc nhỏ gọi tụi nó xuống canteen sẽ có mục đích...Nhà kho sau trường? Không phải có chuyện gì xảy ra chứ? Lần trước tụi nó bị nhốt ở đó, lần này…
Không hẹn mà cả năm người cùng đứng bật dậy, chạy đến nhà kho bỏ hoang lần trước.
Quả nhiên, ác ma bị trói đang ngồi sát mép tường, hướng ra ngoài cửa chính đã mở sẵn. Phương Tường Vy đứng mặt đối mặt với ác ma, quay lưng lại phía cửa, trên tay cầm con dao gọt hoa quả, không biết từ ngoài sớm đã xuất hiện thêm mấy thân ảnh đang từ từ tiến vào.
- Phương Tường Vy, đủ rồi đấy.
Phương Tường Vy thoáng chút sững sờ quay người lại:
- Nhược Vy đâu? Tại sao các người lại ở đây?
- Đừng lợi dụng Nhược Vy nữa. Dừng lại đi, cũng đến lúc rồi đấy nhỉ.
Vừa nói tụi nó vừa tiến lại gần Phương Tường Vy, trên tay cầm mấy sợi dây thừng nhặt lên dưới đất. Nam Di, Vũ An cùng Thiên Duy giữ chặt Phương Tường Vy, cho dù cô ta có giãy đạp đến cỡ nào thì cũng không thể thoát ra được, Hạ Băng và Minh Nhật nhanh chóng mỗi người một đoạn dây buộc chân và tay cô ta, rồi để cô ta ngồi tựa vào tường và tiến đến mở trói cho ác ma.
…
- Mojako, con có gặp Minami không, nó cũng bảo về Việt Nam mà, về trước khi con gặp ta mấy ngày._Bà Tayosmi-bà ngoại của Linh San lên tiếng hỏi thăm khi thấy Linh San ngoài vườn hoa.
- Dạ, không ạ.
Linh San trả lời, lòng thầm than khổ, chính xác là nhỏ về trước khi cái bà chị họ Minami kia đi. Nhưng, Minami, Minami…
Cô bạn hốt hoảng lôi chiếc điện thoại từ trong túi ra, bấm máy gọi cho Trúc Hy.
- Trúc Hy, bà kể người tên Phương Tường Vy ấy, ngoại hình ra sao?
- Cao khoảng mét bảy, tóc ngang lưng màu hạt dẻ, xoăn phần đuôi buộc gọn gàng, mặt hơi nhỏ, có một nốt ruồi bên dưới miệng trái… Alo, Linh San, Linh San…
Không nghi ngờ gì nữa, Phương Tường Vy chính là Minami-chị họ của Linh San. Trong máy nhỏ có số của Minami không nhỉ? Cũng may là có, nhỏ bấm nốt gọi.
- Chị Tường Vy, chị Tường Vy phải không?
- …
- Alo, alo, chị Tường Vy, lên tiếng đi.
- Tôi đang nghi ngờ có phải bà lên kế hoạch hãm hại bọn tôi không. Có GATO thì cũng phải chơi đẹp tí chứ._Minh Nhật nghe máy nói giọng đá đểu.
- Bọn ông vẫn ổn chứ?_Linh San thở phào nhẹ nhõm.
- Suýt chết.
- Chị Tường Vy đâu?
- Bà có quan hệ gì với cô ta vậy?
- Là chị họ tôi.
- Cũng nhờ phúc của chị họ nhà bà cả đấy. Lên máy bay và về đây đi.
- Được rồi, tôi sẽ về.
Minh Nhật gập máy lại trả cho Phương Tường Vy đang ngồi bên cạnh:
- Linh San là em họ của cô sao?
- Linh San? Nó cũng học ở đây à? Trùng hợp thật đấy._Phương Tường Vy gật gù.
- Đừng đùa chứ._Hạ Băng, Vũ An, Thiên Duy còn thiếu lồi cả mắt ra ngoài.
- Chị Tường Vy, chúng ta dừng lại được rồi._ Nhược Vy từ ngoài cửa bước vào.
- MAI NHƯỢC VY_Phương Tường Vy ánh mắt lóe lên tia lửa.
- Anh Đình Vũ gọi..._Nhược Vy cầm chiếc điện thoại đang còn sáng áp sát vào tai Phương Tường Vy.
“Tường Vy, nghe anh nói này, anh biết em là vì muốn tốt cho anh, nhưng có bao giờ em tự hỏi những chuyện đó là đúng? Bốn năm trước, anh đã sai nhưng bốn năm sau, anh không muốn em lại đi theo vết xe đổ của anh, đừng trẻ con nữa. Bạch Diệp Anh không có lỗi gì cả, chúng ta làm những việc này chẳng thể thay đổi được điều gì, cũng chẳng thấy thoải mái trong lòng, không nên cảm thấy khó chịu mà đổ hết lỗi cho người khác. Anh cảm ơn và cũng rất xin lỗi em. Anh biết em thích anh và đã hi sinh vì anh rất nhiều, nhưng hãy cho anh thời gian, Tường Vy, được chứ, không phải vì Bạch Diệp Anh. Cảm ơn về tất cả những gì em làm cho anh và cảm ơn về tình cảm bốn năm nay vẫn không đổi thay.”
Phương Tường Vy như người mất hồn, gương mặt đờ đẫn, vô cảm, một giọt nước mắt khẽ rơi.
Thiên Duy tiến đến cởi dây trói cho cô. Cô chỉ là cảm thấy đau, bao nhiêu năm nay vẫn không thể thay đổi. Tại sao? Cô đã sai sao?
- Xin lỗi...Tôi sẽ về Nhật.
- Tường Vy, sống tốt nhé._Ác ma tiến lại gần chùi nước mắt cho Phương Tưởng Vy._Quên hết đi, làm lại từ đầu.
…
- Băng Di, trốn tránh đủ rồi đấy. Về được chưa?
- Minh Nhật?_Băng Di ngạc nhiên.
- Đừng có làm rùa rụt cổ mãi thế. Về đây đi.
Minh Nhật vui vẻ gọi điện cho Băng Di, giọng thoải mái vô cùng, cũng hồn nhiên trở lại, một giọng nói trẻ con chứ không phải u ám hay lạnh lùng như mấy ngày trước nữa. Phương Tường Vy về Nhật, Nhược Vy vẫn ở lại học với tụi nó, rồi lại trở lại một cô bé vui vẻ như hôm nào mới đến lớp. Linh San, Băng Di tối sẽ về đến nơi, duy chỉ có Trúc Hy là còn phải giải quyết một số việc nên hôm sau mới về được. Tất cả, sẽ lại trở về quỹ đạo của nó.
Sau khi được cô em gái “quốc dân” an ủi, mấy ngày gần đây Lâm Vũ đã chủ động tấn công Băng Di. Nói là tấn công cho oách chứ thực ra cũng chỉ dừng lại ở việc đối tốt với cô nàng, rồi cứ thế, lại âm thầm lặng lẽ ngắm nhìn từ xa, kể ra cũng hơi bất bình thường.
Còn Trúc Quân, không biết hôm đó cô nàng Trúc Hy đã cho uống thuốc gì, tự nhiên cũng bình thường trở lại, đối với Hạ Băng không còn là cảm giác ghê tởm, khinh thường. Là giả tạo hay bình thường thật thì chỉ có mỗi cậu biết. Cứ thế, từng ngày xảy đến rồi lại trôi đi, mọi chuyện vẫn xảy ra rất bình thường.
Nhưng đối với Hạ Băng thì mọi chuyện chẳng bình thường chút nào cả. Ngày nào cũng thế, nhỏ phải tốn thêm một ít tiền điện thoại, từng giờ đều đặn mà lén lút gọi cho tổ chức, thông báo hết tình hình của bọn Trúc Hy, nhưng trong những thông báo ấy, chưa hề có một thông tin quan trọng nào liên quan đến Geut. Có thể là bọn Trúc Hy vẫn chưa để lộ một dấu hiệu khả nghi nào. Những thông báo chỉ dừng lại ở việc sinh hoạt hằng ngày. Mỗi ngày như thế, Hạ Băng lại có thêm một nỗi lo, mỗi ngày đều là sự không tình nguyện, khó chịu. Nhưng không tình nguyện, vẫn phải tiếp tục như thế. Nếu không là nhỏ thì tổ chức cũng sẽ phái một người khác đến còn nguy hiểm hơn. Nhỏ muốn kết thúc nhanh mọi chuyện. Dù gì, ngai vàng cũng không phải là thứ mà Trúc Hy mong muốn.
Còn Nhược Vy, cô nàng còn đáng sợ hơn cả Hạ Băng. Cả ngày ngồi nghĩ lung tung, lúc thì tâm trạng đột nhiên trùng xuống một cách não nề, lúc lại vui vẻ cười như dại. Trong đầu cô nàng lúc nào cũng nghĩ về lúc nhỏ, có lẽ là những kỉ niệm cùng Trúc Quân ở Geut. Như thế kể cũng khổ. Nhỏ vẫn nhớ những lời mà bọn họ từng nói với nhau, những kỉ niệm mà bọn họ đã cùng trải qua, và cả câu nói “Sau này, nhất định cậu sẽ phải thích tôi” vẫn luôn bám theo. Nhỏ nhớ lúc trước Trúc Quân vẫn thường bảo: “Mẫu người của tôi là nữ công gia chánh. Nhìn cậu suốt ngày chơi với bọn con trai thật chẳng giống nữ công gia chánh chút nào cả. Sau này cậu lấy tôi nên bây giờ cậu phải học nữ công gia chánh đi. Sau này phải làm bánh Black forest () cho tôi ăn.”
Dù chỉ là câu nói của một đứa trẻ chưa biết suy nghĩ nhưng Nhược Vy vẫn ghi nhớ cái tên loại bánh ấy. Tất nhiên, nhỏ vẫn chưa biết làm nó. Mà đã nói đến nữ công gia chánh, thật không thể nào không nghĩ đến Hạ Băng đáng yêu. Mỗi lần cô nàng trổ tài nấu nướng, bộ dạng không khác gì một đầu bếp chuyên nghiệp, món ăn thì thôi rồi, khỏi cần nói cũng biết vô cùng hấp diêm dạ dày. Và thế là, Nhược Vy tìm đến Hạ Băng, như một sự sắp đặt sẵn của tạo hóa.
Nhưng khổ nỗi, cô bạn cũng không phải là người hợp với ba thể loại nấu nướng này, nếu cô nàng mà hợp thì nay sớm đã biết làm rồi chứ không cần nhờ đến sự giúp đỡ của Hạ Băng. Vì trường không cho nấu ăn trong phòng nên hai người cứ thế mà phá tung cả cái canteen trường lên, một cách vô cùng có tâm. Cả buổi sáng hai người cứ hì hà hì hục mà chẳng biết làm cái quái gì, đến giờ vẫn chưa thể ra được thành quả nào. Cuối cùng, Nhược Vy không thể tiếp tục được nữa, đành nhờ Hạ Băng nhảy vào làm giúp. Nói giúp thế thôi chứ ngược lại thì đúng hơn, chủ yếu đều là Hạ Băng làm cả, còn Nhược Vy phụ giúp những việc lặt vặt lung tung mà ai cũng làm được.
Khi hai người làm xong, cũng là gần trưa. Các bác đầu bếp trong canteen cũng thông cảm cho hai đứa mà dành hẳn một gian riêng, chứ không thì cũng không thể dư dả thời gian thế này. Mặt Nhược Vy lúc ấy cũng đã lấm lem bột mì, chạy qua chạy lại sốt ruột mà chảy mồ hôi như chính nhỏ mới phải làm. Rồi cô nàng vui vẻ mang thành quả của mình đến chỗ Trúc Quân. Vì cậu định về đây một thời gian nên sớm đã tạm chuyển về học, cũng có một phần là do tin mật bọn họ thuộc gia đình hoàng tộc ở Geut nên thủ tục đơn giản hơn rất nhiều.
- Trúc Quân._Vừa vào đến cửa, Nhược Vy đã gọi to.
Cậu bạn giật mình ngó đầu ra nhìn liền thấy vẻ mặt đáng yêu của cô nàng, cũng cười một cái mà đáp lại:
- Tiểu Vy. Cậu làm gì vậy? Mặt mũi bẩn hết rồi kìa.
- Không sao. Cậu xem tôi mang gì đến này.
- Bánh Black forest._Trúc Quân mở to mắt ngạc nhiên.
- Ừ, chẳng phải cậu thích loại bánh này sao? Cậu muốn thử không?
Nhược Vy bê đĩa bánh đặt xuống bàn, lấy dao cắt một miếng đưa cho Trúc Quân. Cậu cũng vui vẻ mà nhận lấy. Rồi cậu từ từ thưởng thức cái ngọt ngào trong vị đắng của chocolate. Tất cả làm cậu thích thú. Tuy chưa thể sánh với hương vị mà những đầu bếp trong hoàng gia làm nhưng nó lại khiến cậu cảm được cái giản dị, đơn thuần của người đầu bếp không chuyên nghiệp, khiến cậu ấn tượng mà yêu thích.
- Cậu làm hả? Giỏi thế._Trúc Quân vừa ăn vừa xuýt xoa.
- Không phải. Tôi cũng muốn học nhưng không học được. Thế là phải nhờ người khác. Hạ Băng làm đấy, tôi chỉ phụ giúp thôi.
Cậu bạn ngay lập tức chặn đứng sự thích thú của mình lại, bỏ dĩa xuống, lấy khăn lau miệng. Nhược Vy có hơi bất ngờ, cũng định hỏi nhưng lại thôi. Trúc Quân chỉ cười mà xoa đầu Nhược Vy như hồi bé cậu vẫn làm:
- Tiểu Vy ngốc nghếch. Cậu nghĩ lung tung gì thế? Tại lúc nãy tôi ăn hơi nhiều đồ lung tung, giờ bụng hơi khó chịu thôi. Bánh rất ngon, cậu giỏi lắm, để đó tí nữa tôi ăn.
Rồi cậu lại chun mũi một cách đáng yêu nữa, miệng vẫn nở nụ cười vô cùng đáng yêu. Trát tim Nhược Vy lại lỗi mất một nhịp.
…
- Đi theo tôi.
Trúc Quân từ đâu xuất hiện kéo Hạ Băng đi, thật giống với đại boss ngôn tình mặt lạnh.
- Nói đi, cậu muốn tiếp cận tôi?_Cậu hỏi như đúng rồi, nét mặt vẫn không biến chuyển.
- Cậu hiểu từ “tiếp cận” không đấy? Việc gì tôi phải tiếp cận cậu? Đây chỉ mới là lần thứ ba chúng ta gặp nhau thôi mà. Cậu cố nhớ lại đi.
- Chuyện Tiểu Vy.
- Ai cơ? Nhược Vy á? Chuyện làm bánh? Nhược Vy có nói rõ với cậu là cậu ấy đến nhờ tôi không đấy? Hay tai cậu lại bị làm sao? Cậu có làm quá lên không?
Trúc Quân hơi rướn mày lên như muốn nói: Chẳng lẽ tôi nói sai?
- Này, Trúc Quân ạ, tôi không hiểu bây giờ cậu đang muốn gì hay nghĩ gì về tôi. Tôi cũng là một sắc nữ, nhưng tôi chưa đủ độ điên để có thể muốn tiếp cận cậu. Cậu cũng đẹp trai thật đấy, nhìn đi nhìn lại cũng vô cùng giống nam chính ngôn tình, nhưng xin lỗi, cậu chưa đủ đẹp trai bằng những nam thần màn ảnh của tôi khiến tôi mê mẩn đến thế. Tôi chẳng có lí do gì để tiếp cận cậu cả. Tôi chẳng cần gì ở cậu, tôi cũng chẳng muốn liên quan đến cậu. Đừng có suy nghĩ một cách thiển cận như vậy nữa.
Bị Hạ Băng nói cho một hồi, Trúc Quân cũng như bị đơ người ra. Nhưng đơ lại là chuyện của đơ, còn suy nghĩ của cậu, cậu vẫn cứ phải suy nghĩ. Mối nghi ngờ về Hạ Băng và ác cảm với cô nàng vẫn không thể bớt đi một chút nào. Cậu ước cậu có thể nói ra hết tất cả mọi chuyện để không cảm thấy ngột ngạt như thế này nữa.
…
Buổi chiều, Trúc Quân cùng Trúc Hy đến một gia đình thuộc hoàng tộc của Geut đã tận tụy cống hiến cho đất nước, đến nay về đây an dưỡng tuổi già để thăm hỏi sức khỏe. Nhưng trên đường trở về, bọn họ lại phải gặp một chút rắc rối. Chính là mấy tên đứng chặn đằng trước. Thoạt nhìn không có vẻ gì là uy hiếp, nhưng lại khiến hai người liên tưởng đến bọn người của POCCDUIS. Tuy không to cao vạm vỡ dữ dằn nhưng tuyệt đối sức mạnh không thể coi thường.
- POCCDUIS.
Quả nhiên, Trúc Hy đoán không sai.
- Con ấn không có ở đây._Trúc Quân lạnh lùng nhìn lại.
- Tao biết, chắc chắn bọn mày không mang trên người. Thứ bọn tao cần là nơi cất giấu nó. Được chứ?
- Mày nghĩ tao sẽ nói? Thế thì mày quá ngu rồi.
Trúc Quân hung hăng ném về bọn người đối diện một ánh mắt khinh bỉ. Hai tên đứng trước liền nhắm tới Trúc Quân mà phóng như bay. Mấy cú đầu cậu còn đỡ được dễ dàng chứ mấy phát sau, cố chấp mới có thể đỡ được, cho đến khi cậu bị đá bay xuống đất. Cậu đã chiến đấu anh dũng như một người anh hùng như thế.
Trúc Hy đứng bên cạnh loạn xạ hết cả lên. Nhỏ đứng đó mà nước mắt giàn giụa, muốn hét nhưng lại nhớ ra đây đang trong ngõ vắng, khó ai có thể nghe thấy, nhỏ cũng không biết võ, cứ thế mà nhìn Trúc Quân bị đánh. Bọn người POCCDUIS không cho nhỏ chạy đến, mục đích của bọn chúng là đánh Trúc Quân bầm dập, uy hiếp để buộc Trúc Hy phải khai ra. Nhưng cả hai người vẫn kiên cường chịu đựng, cố chấp không chịu bán đi Tổ quốc.
Từ đâu một bóng người vụt lao tới như tia chớp khiến tất cả đứng hình. Chính xác là Nhược Vy. Nhỏ chạy tới chỗ Trúc Quân, cũng đấm đấm đá đá như thật. Cả người che chắn cậu bạn, mặc kệ những cú đấm của bọn người kia. Đến lúc cô nàng mệt nhừ, chuẩn bị gục xuống thì mới chốt một câu:
- Tôi đã gọi cảnh sát. Các người tưởng tôi ngu đến mức chạy vào hang sói mà không phòng bị hay sao? Chờ thêm đi, chuẩn bị tới rồi đó.
Bọn chúng bỏ đi, đường nào cũng không thể lấy thêm thông tin gì từ miệng hai người này.
Trúc Quân gượng cười cố đứng thẳng dậy, khoác vai Nhược Vy, cô nàng liền quay lại nhìn cậu bạn. Nhưng bất ngờ thay, lúc ấy Nhược Vy lại quá mệt, do vậy mà ngã phịch xuống, đè lên người Trúc Quân, và tiếp theo là cảnh mà ai-cũng-biết-là-gì-đấy.
Một cảnh ta thường bắt gặp trong các tiểu thuyết ngôn tình, cũng như truyện teen hiện đại.
Một cảnh lãng mạn làm ta xao xuyến mà âm thầm ngưỡng mộ.
Tất nhiên, đó là cảnh...nữ đè lên nam, nam ôm trọn nữ vào lòng. Còn gì nữa à? Nghĩ đi đâu vậy?
Trúc Hy chỉ biết đứng đó trơ mắt mà nhìn hai người ôm nhau dưới đất, nhìn đi nhìn lại thấy vô cùng lãng mạn, lại vô cùng đẹp mắt nữa.
…
- Cậu biểu diễn loại võ gì vậy?_Trúc Quân nín cười nhìn Nhược Vy băng bó đầy mặt.
- Hở? Võ gì đâu. Cậu bị đánh cho ngu người rồi à?
- Chẳng lẽ cậu không phân biệt được đâu là mỉa mai đâu là thật lòng?
- Ý cậu là sao?
- Thôi, không nói cậu nữa. Cậu ngốc một cách dị người mà.
- À, bánh, cậu ăn hết hay ném đi rồi.
Nhược Vy tự nhiên nhắc tới bánh lại làm Trúc Quân nghĩ đến Hạ Băng. Không còn nhỏ thì là ai nữa? Thông tin về lịch trình của hai người chiều nay, chỉ có bạn bè mới biết. Vậy thì Hạ Băng không phải vô cùng đáng nghi hay sao? Ánh mắt Trúc Quân tìm đến Trúc Hy, hai ánh mắt chạm nhau. Không nói nhưng Trúc Hy cũng biết em mình đang nghĩ gì.
Cho Tớ Giữ Cậu Trong Trái Tim Nhé!!! (Cổ Tích Pha Lê) - Chapter 55
Sử dụng mũi tên trái (←) hoặc phải (→) để chuyển chapter
Nam Di đứng trước cửa lớp tụi nó, đi qua đi lại, lo lắng, sốt ruột. Tụi nó không có ở trong lớp, gọi điện cũng không nghe máy, cộng thêm việc lúc nãy hình như có ai đằng sau đánh ngất cậu khi cậu đang nói chuyện với Nhược Vy. Lạ ở chỗ là tại sao khi tỉnh dậy cậu lại thấy mình nằm trong phòng y thể?
Tụi nó nhanh chân chạy về lớp, thấy thấp thoáng bóng dáng lo âu của Nam Di bỗng chốc thấy nhẹ nhõm. Tụi nó cũng chả sợ, cùng lắm thì chết, chỉ là cảm thấy lo lắng cho Nam Di, cậu cũng giống như em trai của bọn họ vậy. Mà tại sao tụi nó lại coi Nam Di là em trai? Là vì tụi nó thèm khát cái cảm giác hất mặt cao lên trời mà dương dương tự đắc rằng có một thằng em trai như Nam Di. Nhìn xem, Nam Di đáng yêu như thế nào, đẹp trai đến bao nhiêu? Vốn dĩ là nhìn rất cute rồi, da hơi trắng, mũi nhỏ, miệng nhỏ, môi mọng nước, mặt góc cạnh, lúc nào cũng cười tươi rạng rỡ, thân thiện, lễ phép. Chốt lại một câu là nhìn thế nào cũng rất rất rất đẹp trai và bấy-bì khiến ai nhìn vào trong khoảnh khắc cũng muốn yêu ngay lập tức.
Thế là yên tâm được một việc.
Lại nói, trong tuần này Học Viện Thiên Thần có tổ chức một buổi tham quan nho nhỏ dành cho tất cả giáo viên và một số học sinh có thành tích cao trong trường. Tất nhiên, cái “học sinh có thành tích cao trong trường” chắc hẳn là phải có tụi nó. Buổi tham quan này cũng được xem là định kì thôi, thường thì bốn tháng một lần, tụi nó lần nào cũng “được” tham gia, chán lắm lắm luôn rồi, nhưng nếu chọn ở nhà thì lại phải lên lớp học, thà đi chơi còn sướng hơn.
…
Buổi tham quan định kì.
Lần này, trường tụi nó chọn địa điểm du lịch là khu nghỉ dưỡng Vinpearl Nha Trang. Không cần nói thì có lẽ các bạn cũng có thể đoán được độ xa xỉ của nơi này rồi đấy.
Bạch Diệp Anh đứng bên hồ bơi, lặng ngắm nhìn những làn nước trong xanh cơ hồ thấy được cả dưới sâu, chúng cứ lặng lẽ dâng đến rồi tự nhiên trong lòng cô lại tràn lên những cảm xúc khó tả. Mặc dù không bị đuổi khỏi trường nhưng cuộc sống của cô không phải là dễ dàng. Ngày ngày, đối diện với ánh mắt dò xét của mọi người, đối diện với từng ánh mắt lạnh lẽo như bủa vây lấy cô, bị những lời nói xung quanh ám ảnh, không một ngày cô được thoải mái, không một ngày cô được sống với chính mình hay làm những điều mà mình muốn. Cái mọi người cần là gì? Không phải là lời giải thích từ cô mà là sự khó chịu, bức bối của cô. Phải, cô rất khó chịu, rất bức bối.
Bây giờ là giờ nghỉ trưa nên mọi người đã sớm vào phòng mình nghỉ ngơi, bên hồ bơi cũng không còn người nữa. Tụi nó đứng cách ác ma không xa, chuyện trò, check-in, cười đùa, bỗng chốc thu vào tầm mắt thân ảnh của Phương Tường Vy đang dần tiến lại chỗ ác ma đứng, mơ hồ lại sắp có chuyện gì xảy ra. Vì ác ma đứng sát hồ bơi nên tụi nó lại nổi lên những dự cảm chẳng lành. Không phải ác ma dị ứng với nước hồ hay sao?
Không suy nghĩ thêm, Hạ Băng, Minh Nhật, Thiên Duy cùng Vũ An hớn ha hớn hở, trông dáng bộ hết sức hồn nhiên chạy lại chắn giữa Phương Tường Vy và ác ma, mặt phè phởn không khỏi khiến cho người khác muốn tặng mấy cái tát.
- Cô Diệp Anh, check-in một kiểu với bọn em._Vũ An kéo kéo tay ác ma.
Minh Nhật vốn là người không bao giờ để phí thời gian, nhân lúc đẩy ác ma đi liền quay lại, cười tươi nhìn Phương Tường Vy, tặng cho cô một cái nháy mắt không thể nào “đáng yêu” hơn.
Phương Tường Vy đứng ngây người ra một lúc, khẽ nói: “Các cậu, trẻ trâu vừa thôi. Chúng ta nên sớm kết thúc thì hơn”.
…
Trở về lớp, Nhược Vy không biết từ đâu chui ra bỗng đứng trước mặt tụi nó:
- Chúng ta nên nói chuyện.
- Vì sao?
- Tôi muốn kết thúc.
Tụi nó khó hiểu nhìn Nhược Vy, tuy nhiên vẫn đi theo cô nàng xuống canteen trường.
- Là bà hay Phương Tường Vy?_Hạ Băng lên tiếng trước sau khi đã ổn định vị trí.
- Có khác gì nhau sao?
- Khác.
- Nếu tôi bảo là chị Tường Vy làm thì có ai tin không?
- Tôi tin, tin vào suy nghĩ và trực giác của mình, nhưng liệu bà có nói thế không?
- Thôi, dẹp đi, lỡ tôi làm hết tất cả mọi chuyện giờ lại đổ cho người khác thì sao?
- Thì chuyện vẫn thế thôi, nhưng có khác hay không thì trong lòng bà có lẽ rõ nhất.
- Ý ông bảo tôi sẽ cắn rứt lương tâm?
- Nhược Vy, người chết thì đã chết rồi, sống đúng với chính bản thân mình đi.
- Thế nào gọi là sống đúng?
- Tôi biết, bà chỉ là bị Phương Tường Vy lợi dụng chứ không phải hoàn toàn muốn thế. Bà biết không, ở bên cạnh bà, vẫn có người muốn tốt cho bà, hi vọng bà sẽ thay đổi.
- Buồn cười, đừng có ăn nói sến súa như thế.
- Đó là sự thực._Nam Di từ đằng sau Nhược Vy đi lên, tiến lại chỗ ngồi còn trống đối diện._Hôm đó, tôi đã nhìn thấy trong mắt cậu sự dao động, sự bối rối, sự bất lực.
- Có lẽ cậu đã nhìn nhầm, cậu không biết những chuyện gì xảy ra tiếp theo hay sao?
- Tôi biết, nhưng tại sao khi tỉnh dậy tôi lại nằm ở phòng y tế mà không phải một chỗ bẩn thỉu nào khác?
- …
- Hôm tôi đến trường, cái hôm mà tôi gọi cậu ấy, lúc về tôi đã nghe được cuộc nói chuyện của cậu với cái người tên Phương Tường Vy gì gì đấy. Tôi thấy sự đắn đo, ngập ngừng của cậu, hình như người kia đã vô cùng tức giận và thúc ép cậu, buộc cậu phải tiếp tục…
- Nhà kho bỏ hoang lần trước…
Nhược Vy cúi gằm mặt, nhỏ giọng nói.
Tất cả giật bắn mình. Từ hôm xảy ra chuyện ở bệnh viện đến nay, Nhược Vy chưa bao giờ nói chuyện hay tiếp xúc với tụi nó, tự nhiên hôm nay lại chủ động đề nghị nói chuyện. Nếu nói bây giờ nhỏ định xin lỗi và bảo dừng lại mọi chuyện thì còn có lí, nhưng nghe cách nhỏ nói chuyện vừa rồi thì hẳn không phải là thế. Đương nhiên, nhỏ sẽ không rỗi hơi đến đây tán gẫu nhằm chọc tức bọn nó mà chẳng thay đổi được điều gì. Vậy thì, việc nhỏ gọi tụi nó xuống canteen sẽ có mục đích...Nhà kho sau trường? Không phải có chuyện gì xảy ra chứ? Lần trước tụi nó bị nhốt ở đó, lần này…
Không hẹn mà cả năm người cùng đứng bật dậy, chạy đến nhà kho bỏ hoang lần trước.
Quả nhiên, ác ma bị trói đang ngồi sát mép tường, hướng ra ngoài cửa chính đã mở sẵn. Phương Tường Vy đứng mặt đối mặt với ác ma, quay lưng lại phía cửa, trên tay cầm con dao gọt hoa quả, không biết từ ngoài sớm đã xuất hiện thêm mấy thân ảnh đang từ từ tiến vào.
- Phương Tường Vy, đủ rồi đấy.
Phương Tường Vy thoáng chút sững sờ quay người lại:
- Nhược Vy đâu? Tại sao các người lại ở đây?
- Đừng lợi dụng Nhược Vy nữa. Dừng lại đi, cũng đến lúc rồi đấy nhỉ.
Vừa nói tụi nó vừa tiến lại gần Phương Tường Vy, trên tay cầm mấy sợi dây thừng nhặt lên dưới đất. Nam Di, Vũ An cùng Thiên Duy giữ chặt Phương Tường Vy, cho dù cô ta có giãy đạp đến cỡ nào thì cũng không thể thoát ra được, Hạ Băng và Minh Nhật nhanh chóng mỗi người một đoạn dây buộc chân và tay cô ta, rồi để cô ta ngồi tựa vào tường và tiến đến mở trói cho ác ma.
…
- Mojako, con có gặp Minami không, nó cũng bảo về Việt Nam mà, về trước khi con gặp ta mấy ngày._Bà Tayosmi-bà ngoại của Linh San lên tiếng hỏi thăm khi thấy Linh San ngoài vườn hoa.
- Dạ, không ạ.
Linh San trả lời, lòng thầm than khổ, chính xác là nhỏ về trước khi cái bà chị họ Minami kia đi. Nhưng, Minami, Minami…
Cô bạn hốt hoảng lôi chiếc điện thoại từ trong túi ra, bấm máy gọi cho Trúc Hy.
- Trúc Hy, bà kể người tên Phương Tường Vy ấy, ngoại hình ra sao?
- Cao khoảng mét bảy, tóc ngang lưng màu hạt dẻ, xoăn phần đuôi buộc gọn gàng, mặt hơi nhỏ, có một nốt ruồi bên dưới miệng trái… Alo, Linh San, Linh San…
Không nghi ngờ gì nữa, Phương Tường Vy chính là Minami-chị họ của Linh San. Trong máy nhỏ có số của Minami không nhỉ? Cũng may là có, nhỏ bấm nốt gọi.
- Chị Tường Vy, chị Tường Vy phải không?
- …
- Alo, alo, chị Tường Vy, lên tiếng đi.
- Tôi đang nghi ngờ có phải bà lên kế hoạch hãm hại bọn tôi không. Có GATO thì cũng phải chơi đẹp tí chứ._Minh Nhật nghe máy nói giọng đá đểu.
- Bọn ông vẫn ổn chứ?_Linh San thở phào nhẹ nhõm.
- Suýt chết.
- Chị Tường Vy đâu?
- Bà có quan hệ gì với cô ta vậy?
- Là chị họ tôi.
- Cũng nhờ phúc của chị họ nhà bà cả đấy. Lên máy bay và về đây đi.
- Được rồi, tôi sẽ về.
Minh Nhật gập máy lại trả cho Phương Tường Vy đang ngồi bên cạnh:
- Linh San là em họ của cô sao?
- Linh San? Nó cũng học ở đây à? Trùng hợp thật đấy._Phương Tường Vy gật gù.
- Đừng đùa chứ._Hạ Băng, Vũ An, Thiên Duy còn thiếu lồi cả mắt ra ngoài.
- Chị Tường Vy, chúng ta dừng lại được rồi._ Nhược Vy từ ngoài cửa bước vào.
- MAI NHƯỢC VY_Phương Tường Vy ánh mắt lóe lên tia lửa.
- Anh Đình Vũ gọi..._Nhược Vy cầm chiếc điện thoại đang còn sáng áp sát vào tai Phương Tường Vy.
“Tường Vy, nghe anh nói này, anh biết em là vì muốn tốt cho anh, nhưng có bao giờ em tự hỏi những chuyện đó là đúng? Bốn năm trước, anh đã sai nhưng bốn năm sau, anh không muốn em lại đi theo vết xe đổ của anh, đừng trẻ con nữa. Bạch Diệp Anh không có lỗi gì cả, chúng ta làm những việc này chẳng thể thay đổi được điều gì, cũng chẳng thấy thoải mái trong lòng, không nên cảm thấy khó chịu mà đổ hết lỗi cho người khác. Anh cảm ơn và cũng rất xin lỗi em. Anh biết em thích anh và đã hi sinh vì anh rất nhiều, nhưng hãy cho anh thời gian, Tường Vy, được chứ, không phải vì Bạch Diệp Anh. Cảm ơn về tất cả những gì em làm cho anh và cảm ơn về tình cảm bốn năm nay vẫn không đổi thay.”
Phương Tường Vy như người mất hồn, gương mặt đờ đẫn, vô cảm, một giọt nước mắt khẽ rơi.
Thiên Duy tiến đến cởi dây trói cho cô. Cô chỉ là cảm thấy đau, bao nhiêu năm nay vẫn không thể thay đổi. Tại sao? Cô đã sai sao?
- Xin lỗi...Tôi sẽ về Nhật.
- Tường Vy, sống tốt nhé._Ác ma tiến lại gần chùi nước mắt cho Phương Tưởng Vy._Quên hết đi, làm lại từ đầu.
…
- Băng Di, trốn tránh đủ rồi đấy. Về được chưa?
- Minh Nhật?_Băng Di ngạc nhiên.
- Đừng có làm rùa rụt cổ mãi thế. Về đây đi.
Minh Nhật vui vẻ gọi điện cho Băng Di, giọng thoải mái vô cùng, cũng hồn nhiên trở lại, một giọng nói trẻ con chứ không phải u ám hay lạnh lùng như mấy ngày trước nữa. Phương Tường Vy về Nhật, Nhược Vy vẫn ở lại học với tụi nó, rồi lại trở lại một cô bé vui vẻ như hôm nào mới đến lớp. Linh San, Băng Di tối sẽ về đến nơi, duy chỉ có Trúc Hy là còn phải giải quyết một số việc nên hôm sau mới về được. Tất cả, sẽ lại trở về quỹ đạo của nó.