Sau khi trải qua tất cả mọi chuyện, cũng vừa đúng lúc Linh San và Băng Di trở về, tụi nó quyết định đi liên hoan.
- Băng Di, bà đừng có ngồi im lặng mãi thế, tôi sợ._Vũ An nhìn Băng Di đang cúi mặt khuấy khuấy mấy viên đá trong cốc nước.
- Nói gì được?_Băng Di chán nản tựa lưng vào ghế, xoay mặt sang nhìn Vũ An.
- Chắc bà có nhiều điều muốn nói._Thiên Duy bên cạnh xen vào._Thế này nhé, bắt đầu từ chuyện của bà đúng không. Chuyện sẽ chẳng xảy ra nếu hôm đó Hạ Băng không mượn máy của bà và nhìn thấy những dòng chữ không nên xem: “Nhật ơi, tôi yêu ông”. Dòng chữ ấy tất yếu đã làm cho người khác nảy sinh nghi ngờ và trong một khoảng thời gian ngắn ngủi, cái tin ấy đã truyền hết hang cùng ngõ hẽm của trường. Và cả trường càng chắc chắn hơn khi thấy hành động ôm vai bá cổ thân mật của bà với Minh Nhật và câu nói: “Thì ông biết tôi thích ông mà”. Băng Di, sao bà lại có thể thích Minh Nhật được, tại sao lại là Minh Nhật? Vì câu nói của bà mà Minh Nhật đã phải mất ăn mất ngủ vì sung sướng, bà biết không?_Thiên Duy mặt đối mặt với Nhược Vy, ánh mắt chân thành, vẻ mặt cũng chân thành.
- Tất nhiên là không, Băng Di, nhìn tôi này, tôi sẽ không cho rằng bà thích Minh Nhật, bởi một điều chắc chắn rằng bà thích tôi.
- Ngậm cái miệng thối nhà ông lại.
- Được rồi, đang kể chuyện mà…Cho đến một ngày, Nam Di đến trường tìm bà và vô tình để lộ ra việc bà thích Nhật, không nghi ngờ gì nữa, Nhật ở đây chính là Nhật Bản chứ không phải Minh Nhật, còn hành động của bà, sau khi chúng tôi xem xét lại và thấy hành động đó là một hành động xảy ra thường xuyên. Nếu hành động đó đặt trong một ngày khác thì sẽ không có nhiều mối nghi ngờ, nhưng thật buồn là lại xảy ra khi mọi người nhìn thấy dòng tin nhắn kia. Sang chuyện của Hạ Băng, chính xác là cho tay chân của Phương Tường Vy làm, theo như lời Minh Nhật kể thì cách đó mấy ngày, Minh Nhật đã cảm giác có người theo dõi, có lẽ đó là sự thực, rồi sau đó, vì Hạ Băng là người duy nhất, vô tình chứng kiến việc của Minh Nhật nên lợi dụng điều đó mà Phương Tường Vy loan tin cả trường trên danh nghĩa Hạ Băng, tiếp tục gây nên những hiểu lầm. Phương Tường Vy lại một lần nữa chuyển hướng sang ác ma, phải nói là cô ta rất cao thâm, không hành hạ thể xác mà là hành hạ về nội tâm. Lần đầu thì cô ta lấy trộm hộp phấn của một cô giáo trong trường, bôi lên áo khoác và cố ý va vào ác ma cho mùi hương ấy lan vào quần áo của ác ma, sau đó thfi cô ta đi thay áo và trở lại chỗ ác ma lúc đang giúp giáo viên kia tìm hộp phấn, cuối cùng phát hiện ra mùi hương ấy trên người ác ma. Đến lần sau, cô ta cố tình nói những lời đả kích với ác ma, khiến ác ma phân tâm và không làm được bài kiểm tra định kì của trường, kết quả ác ma bị đuổi đi, nhưng cũng rất may, bọn tôi đã đến kịp lúc, dùng “làm nũng đại pháp” nhằm đối phó với ông hiệu trưởng, buộc ông thầy phải quyết định giữ ác ma ở lại trường. Vũ An, kể tiếp đi, mệt quá._Thiên Duy vơ lấy cốc nước trên bàn uống cạn.
- Việc tiếp theo là Nhược Vy đã tiết lộ cho Phương Tường Vy việc Hạ Băng sợ bóng tối, nhân buổi chiều Hạ Băng làm trực nhật đã khóa cửa nhốt Hạ Băng ở trong, cửa sổ cũng bị buộc chặt, điện bị ngắt, bên trong tối om, Hạ Băng vội lôi điện thoại ra thì chợt nhớ buổi chiều Nhược Vy đã chơi hết pin, cục nạp dự trữ cũng bị mượn luôn. Lúc bọn tôi ở phòng thì vô tình thấy một tờ giấy của Hạ Băng bảo rằng nhỏ làm trực nhật xong sẽ sang chỗ Dĩnh Nhi, nhân tiện nhờ bọn tôi mua thuốc đau bụng giùm nhưng thật chất tờ giấy đó là do Nhược Vy giả mạo nét chữ của Hạ Băng viết nên. Lúc bọn tôi ra ngoài đường thì một chiếc xe chở hàng Phương Tường Vy thuê đã đi với vận tốc khủng khiếp lao về chỗ bọn tôi nhằm lãm gãy mấy cánh tay, cánh chân, nhưng lại gặp sự cố nên không thể tiếp tục. Lúc đó, khi bọn tôi trở về thì thấy Nam Di đã bế Hạ Băng bị ngất trên tay về kí túc. Tiếp theo, bọn tôi nhận lời thách đố của bọn Tạ Vũ Thành là điều tra thật chi tiết về cô bé Mẫn Hàn Cát lớp 7S, thế là bọn tôi đột nhập vào phòng bảo mật hồ sơ trộm tài liệu. Vì không biết ông thầy hiệu trưởng cưng chúng ta, lại thấy nếu học sinh vào phòng bảo mật thì sẽ bị kỉ luật nên Phương Tường Vy đã chụp lén lại, đem đến cho ông thầy hiệu trưởng coi, bọn tôi lúc đó còn nghi ngờ Tạ Vũ Thành. Đến hôm sau, Nam Di do vô tình biết được một số chuyện vào hôm đến trường tìm bà nên hẹn gặp Nhược Vy ra sân sau nói chuyện, khuyên nhủ, Phương Tường Vy liền đứng đằng sau đánh ngất Nam Di đi, lợi dụng buộc bọn tôi phải xuống nhà nho bỏ hoang của trường, đánh ngất cả bốn đứa và trói lại.
- Sau đó thì Tạ Vũ Thành do thấy tờ giấy uy hiếp của Phương Tường Vy nên đã chạy xuống nhà kho cứu bọn tôi, Nam Di sau khi bị đánh ngất thì được đưa vào phòng y thể. Trong buổi tham quan định kì mới đay, khi ác ma đứng bên mép hồ, biết được việc ác ma dị ứng với nước hồ, nhân lúc mọi người đã đi nghỉ trưa, Phương Tường Vy từ đằng sau tiến lại gần. Lúc chuẩn bị đẩy ác ma xuống thì bọn tôi chợt nhìn thấy và nhanh tay chạy lại, mượn cớ check-in cùng ác ma mà lôi ác ma đi. Phương Tường Vy dường như đã chiu đựng đến cực điểm, liền bàn kế với Nhược Vy, nhanh chóng kết thức mọi chuyện. Trong lúc Nhược Vy gọi bọn tôi xuống canteen nói chuyện thì Phương Tường Vy bắt đầu hành động với ác ma, đó chỉ là cái kế để tách bọn tôi và ác ma. Khi đó, Nam Di cũng đến, bọn tôi bắt đầu khuyên nhủ Nhược Vy và nhỏ đã bắt đầu lung lay, chỉ chậm rãi nói: “Nhà kho bỏ hoang lần trước”. Bọn tôi phát hiện có điều gì đó không ổn, liền chạy nhanh tới đó, đúng như dự đoán, ác ma đang bị trói, Phương Tường Vy trên tay cầm con dao, ba người giữ chặt cô ta, hai người còn lại trói. Lúc này thì đến lượt Linh San gọi về đấy, bảo rằng Phương Tường Vy là chị họ. Sau cùng, Nhược Vy bước đến gần Phương Tường Vy, đưa điện thoại bảo Đình Vũ gọi về, hình như anh ta bảo không thích Phương Tường Vy hay sao ấy, thế là cô ta liền đau đớn mà bảo rằng sẽ về Nhật. Câu chuyện đến đây là kết thúc._Hạ Băng tiếp lời.
- Hình như đi hơi xa thì phải._Dĩnh Nhi từ đằng sau bước tới chỗ tụi nó đang ngồi._Không ai thắc mắc về những chuyện của chị Băng Di sao?
Tụi nó khó hiểu nhìn Dĩnh Nhi đang kéo chiếc ghế gần đó ngồi xuống:
- Em biết sao?
- Việc bỏ thuốc ngủ vào nước anh Minh Nhật là em làm, việc lấy trộm bài khảo sát cũng là em làm, việc thuê cô đầu bếp dưới canteen bảo chị Băng Di nhờ cô ấy đi mua thuốc cũng là em làm. Lúc ấy em đã cố tình dụ anh Thiên Duy ra ngoài đi dạo và cố tình đi qua phòng anh Minh Nhật để thấy chị Băng Di đi ra. Trước đó em đã nhờ chị Băng Di phòng anh Minh Nhật lấy hộ em quyển sách và đã sớm kẹp trong đó chiếc bao nhỏ có ghi chữ “thuốc an thần”, có lẽ vì ngại việc một người con gái vào phòng con trai nên chị Băng Di mới lén la lén lút, và cũng vì phản xạ tự nhiên nên lúc đó khi nghe em gọi chị ấy mới giật mình, không kịp giải thích thì đã bị em cắt lời. Đến sau, khi mọi người nhìn thấy chị Băng Di tát em, cái tát đó là thật nhưng đó lại là do em nói kích chị ấy trước, nói về tình bạn của chị ấy nên mới tức giận mà tát em._Dĩnh Nhi cười cười giải thích.
- Tại sao?
- Thử thách tình bạn.
Dĩnh Nhi tuy chỉ nói ra có bốn từ nhưng ý nghĩa thì lại vô cùng sâu sắc.
- Được rồi, mọi chuyện đã qua, coi như chỉ là thử thách một chút thôi._Minh Nhật vui vẻ quay sang khoác vai Băng Di.
Nhân tiện, cô nàng giơ tay lên thưởng cho cậu bạn một cái tát thật kêu.:
- Đùa chứ, lần trước tát tôi còn chưa tính sổ. Nhớ lấy.
- À, anh Minh Nhật, phản ứng của anh cũng hơi bình thường hóa đấy chứ, đừng có nói với em là anh nghĩ đến một số việc từ trước rồi đấy, như vậy thì hơi ảo tưởng quá thì phải._Dĩnh Nhi nhìn Minh Nhật ánh mắt lộ nét cười.
- Bình thường hóa? Chuyện gì?
- Facebook. Tỏ tình. Hacker…Ha ha ha. Anh tin là thật à?_Dĩnh Nhu phá lên cười.
Minh Nhật bỗng nhớ đến lời tỏ tình của Trúc Hy trên Facebook, không phải đấy chứ?
Cậu bạn nhìn Dĩnh Nhi cười mà như mếu, miệng phát ra mấy tiếng cười giả lả: “Hờ hờ hờ hờ. Quả thật là rất buồn cười”.
…
Minh Nhật và Băng Di sau buổi liên hoan liền dẫn nhau ra sân sau trường tâm sự. Cả hai thoải mái nằm xuống bãi cỏ gần đó, khẽ để ánh trăng dịu mát, hiền hòa chan chứa cơ thể rồi cứ thế ngắm nhìn những vì sao đang tỏa sáng lung linh trên kia.
- Băng Di, bà thích ai chưa?
- Rồi, có một người. Còn ông?
- Cũng rồi. Người đó không hiền lành, nhưng lại sở hữu một đôi mắt to tròn ấm áp luôn chứa đầy hi vọng, một đôi mắt biết nói và một tâm hồn rất đẹp, là người đủ sức mạnh, luôn luôn như thế, như thể mình nắm được cả thế giới vậy._Nói đến đây, đôi mắt chân thành của Minh Nhật xoáy sâu vào đôi mắt to tròn của Băng Di_Là…
Băng Di liền đứng bật dậy, tức tối ném cho Minh Nhật cái nhìn khinh miệt:
- Nói ai vậy?
Cậu bạn vẫn như thế, nụ cười ấm áp, chan chứa hi vọng và niềm hạnh phúc vô biên. Ánh trăng đọng lại trên mặt cậu, trông cậu chẳng khác nào một chàng hoàng tử, và chàng hoàng tử ấy, sẽ làm thế nào để trở thành một chàng hoàng tử thật sự?
- Thì người tôi thích._Minh Nhật khẽ buông một câu.
Nụ cười ấy, ánh mắt ấy, không khỏi khiến cho Băng Di có thêm suy nghĩ sâu xa, có lẽ nào…
Cô bạn mặt hơi đỏ, khéo léo ẩn vào trong bóng tối và bỏ đi. Minh Nhật nhìn theo, khẽ cười: “Không phải bà đâu, Băng Di ạ”. Tất nhiên, Băng Di vẫn có thể nghe được câu nói này. Nước mắt nhỏ bắt đầu rơi, rồi cứ thế rơi xối xả cho đến khi nhỏ không kìm được mà cắn chặt môi khỏi bật ra tiếng nấc. Nhỏ khóc vì cái gì? Nhỏ đau vì cái gì?
Trong cuộc sống, sẽ có lúc ta bắt gặp một cái gì đó, có thể là sức cuốn hút về bản thân gây nên những ảo tượng vũng về, đẻ rồi khi ta chấp nhận đó là ảo tưởng lại không dám tự mình cắt đi những ảo tưởng đó, cho đến sau này, một cách dứt khoát, lập tức khi ta cắt bỏ được lại là lúc mà trái tim nhói đau.
Vì lúc nãy đang có Nhược Vy ở đó nên hai người không tiện nói chuyện. Đến khi về phòng, bọn họ mới nghiêm túc ngồi nói chuyện với nhau.
- Chị đừng tiếp tục như thế nữa. Nói hết mọi chuyện và kết thúc luôn đi.
- Chỉ là suy đoán thôi, em lại nghĩ gì nữa?
- Là suy đoán? Chị đùa đấy à? Đừng có giả vờ không biết gì nữa.
- Chúng ta cũng có làm sao đâu. Bớt nghĩ mấy chuyện vớ vẩn đi, giờ tập trung vào việc bảo vệ Geut.
- Chị muốn làm gì?
- Em nghĩ cung điện nữ hoàng có thể bảo vệ được nó không?
- Không chắc, nhưng chúng ta còn nơi nào sao?
- Bà nội vốn là người thông minh, lại nhanh nhạy, hệ thống an ninh vô cùng hiện đại với nhiều vệ sĩ canh phòng cẩn mật. Nhưng chị vẫn sợ, bọn người của POCCDUIS vốn không phải dễ chơi. Nếu không, cũng không có nhiều nước bị uy hiếp đến thế. Chúng chỉ toàn biết bắt nạt những nước nhỏ, thông đồng với những kẻ phản quốc trong nội quốc mà liên minh chính trị. Lần này nếu chúng ta không thể giữ được thì coi như có lỗi với tổ tông bao đời trước.
- Có lẽ chúng ta phải bàn một kế sách vô cùng toàn vẹn. Nếu chúng chỉ dám tấn công những nước nhỏ như Geut thì chúng ta phải nhanh chóng liên minh với những quốc gia nhỏ lân cận, một khối đồng nhất dù toàn những nước nhỏ cũng sẽ phải lớn ngang với những nước khác như Mỹ, Trung Quốc…, chiến lược đối phó nên bổ sung cho nhau, tận dụng triệt để điểm mạnh về kĩ thuật. Nếu bọn chúng dám làm càn, khối liên minh sẽ phải đứng lên ra mặt, cùng uy hiếp đến chỗ chống lưng vững chãi của bọn họ, tin chắc rằng sẽ thành công.
- Chúng ta liên minh như thế, nói thì dễ nhưng sẽ không thể dừng lại những tranh chấp chính trị, lãnh thổ, nảy ra nhiều bất đồng như chọn ra một người đại diện cho khối liên minh ấy. Hầu hết các nước đều muốn độc lập phát triển và giữ riêng cho mình những thành tựu vượt bậc. Ai biết được bọn người POCCDUIS có liên minh với một nước nào trong đó không. Nếu chúng ta đứng ra để kêu gọi thành lập khối liên minh, bọn họ có nghĩ đến một vấn đề khác là chúng ta đang lợi dụng bọn họ để phát triển lên, dù gì Geut vẫn là một nước nhỏ. Chúng ta không thể như thế mà xảy ra mâu thuẫn rồi dẫn đến chiến tranh được.
- Chị nói cũng đúng. Nhưng chẳng lẽ chúng ta cứ phải ngồi chờ chết?
- Thứ đáng sợ nhất chính là nội gián. Sợ rằng chúng không chỉ tấn công trực diện mà còn có những nội gián.
- Thế bạn chị không phải nội gián sao?
- Trúc Quân. Chị đã nói rồi, dừng lại đi.
- Em cảm thấy ghê tởm vô cùng. Em khinh bỉ những kẻ như thế. Sống giả tạo kiểu như thế, đến lúc nào mới chết được.
- Em ghê tởm là việc của em, nhưng bạn chị vẫn cứ là bạn chị, mong em tôn trọng chị.
Trúc Hy ánh mắt như lóe tia lửa điện, rồi cũng đứng dậy bỏ đi.
Tầm hai giờ sau, khi Trúc Quân lẫn Trúc Hy đang trong lớp học, cả hai đồng thời có chuông điện thoại từ Geut gọi tới, cũng đều là báo khẩn. Khi tiếng “tút tút” ở đầu dây bên kia truyền tới cũng là lúc hai ánh mắt ngỡ ngàng há hốc miệng quay sang nhìn nhau. Sợ hãi, bất ngờ, lo lắng. Đầu dây bên kia từ cung điện nữ hoàng gọi tới. Con ấn đã bị lấy mất, cũng có nghĩa là Geut đang trên đà sụp đổ, tiến tới một chủ nghĩa khác.
Lúc này thì tụi nó cũng đi ra, nhìn hai người mà cũng không biết nên nói gì. Cuối cùng, Hạ Băng là người lên tiếng đầu tiên:
- Sao thế?
Ánh mắt Trúc Quân như muốn thiêu rụi cả Trái Đất, như muốn xé ra từng mảnh người đối diện mà giày xéo, chà đạp. Là một nỗi hận thù, căm phẫn đối với kẻ thù.
- Cậu hỏi “sao thế” à? Cậu không biết gì sao?_Cậu quay mặt sang phía khác rồi cười to lên một tiếng, mắt đảo đi nhìn lên cao, thấy rõ sự sắp sửa nổ tung.
Trúc Hy đứng bên cạnh vẫn im lặng không nói gì, ánh mắt lo âu cúi mặt xuống đất.
- Màn kịch này diễn bao lâu rồi? Mệt không? Khó chịu, bức bối không?_Trúc Quân liên tục phun ra những lời đả kích.
-..._Hạ Băng cứng đơ người trân trân nhìn cậu bạn. Nhỏ sợ. Nhỏ không biết phải làm gì nữa.
Nhưng Trúc Quân vẫn cười, một nụ cười đểu cáng giả tạo. Đẹp trai một cách lạ kì.
- Là chị tôi quá ngốc nghếch phải không? Hay là tại cậu quá thông minh? Laz, một trong bộ ba trọng yếu, gián điệp của POCCDUIS. Đúng chứ? Từ đầu đến giờ, mọi chuyện đều là POCCDUIS sắp xếp, cậu vào đây học, và tiếp cận Trúc Hy.
Tất cả tròn mắt nhìn Hạ Băng. POCCDUIS ư? Một tổ chức vô cùng đáng khinh với những tên sát thủ bẩn thỉu và hèn hạ ư? Và Hạ Băng là một trong số đó? Đùa ư? Làm sao có thể?
- Lần trước ở Geut là cậu phải không? Cậu tưởng chúng tôi không biết gì sao? Chuyện chúng tôi bị đánh, là cậu thông báo với tổ chức? Còn bây giờ, Geut bị lấy mất con ấn, cũng là cậu?_Trúc Quân vẫn tiếp tục._Cậu không cảm thấy sự bỉ ổi của một kẻ phản bội lại sự tin tưởng của người khác hay sao? Cậu quá khốn nạn, cậu quá bẩn thỉu.
Hạ Băng khóc. Nhưng vẫn cắn chặt môi không nói.
Không biết Vũ An từ xó nào lại nhảy ra dùng ánh mắt khinh bỉ cho Hạ Băng một cái tát trời giáng, trên mặt cô bạn còn in nguyên năm ngón tay.
- Bà quá khốn nạn, bà quá bẩn thỉu._Vũ An nói, nhắc lại lời Trúc Quân, nhưng lại là một sự nghiêm túc.
Hạ Băng ngẩng mặt lên, cắn chặt môi, mắt đã chứa đầy nước, bị một lớp sương mù bao phủ mà không nhìn rõ nữa. Ánh mắt dường như là căm phẫn, hận thù.
- Các ông bà biết tôi thế nào không mà nói thế. Có ai đã đặt vào hoàn cảnh của tôi mà suy nghĩ hay chưa? Cảm giác nghẹn lời khi phải bán đứng người bạn thân nhất của mình. Thử hỏi làm sao tôi có thể chịu đựng được khi đứng đằng sau mà chịu ánh mắt khinh bỉ của mọi người? Tôi dằn vặt, tôi khó chịu, tôi sợ hãi, ai biết được? Tôi cũng là con người, ít nhất tôi đang còn trái tim, tôi cũng muốn sống một cuộc sống bình thường thôi, tôi chẳng muốn là ai hết nữa, chỉ muốn là Dương Hạ Băng yếu đuối như thế thôi. Nhưng cái gì mới ép tôi phải trở thành như bây giờ, mọi người ai đã từng hỏi qua? Ai mới là người vô tâm, ai mới là người không hiểu đạo lí?
Những lời Hạ Băng nói là từng nỗi uất ức, dày vò mà nhỏ phải chịu. Từng lời như thấm vào da thịt mỗi đứa. Còn Trúc Quân, nỗi ghê tởm của cậu đối với Hạ Băng khi bắt gặp ánh mắt ấy lại không thể tiếp tục được nữa, cổ họng như có cái gì đó chặn lại, khô rát. Cậu cảm thấy đáng thương, cậu cảm thấy như mình sai ở đâu đó. Cậu không thể khinh bỉ, không thể hận thêm được nữa.
…
Vì Geut xảy ra việc lớn như thế nên tất nhiên, Trúc Quân và Trúc Hy phải có mặt càng sớm càng tốt, không thể cứ ngồi chờ chuyện xấu lại xảy ra tiếp. Việc này vẫn được giữ kín để tránh mọi người hoang mang.
Cả điện chính tập trung tất cả những người thuộc hoàng tộc, vẻ mặt ai nấy đều căng thẳng tột độ. Chiếc bàn tròn lớn ở giữa đã kín người ngồi, tất cả đều im lặng lo về kế sách đối phó. Chiếc điện thoại bàn đặt trên bàn đột nhiên kêu to, một số lạ. Nhưng Trúc Hy vẫn nhấn nút nghe, đồng thời bật luôn cả loa ngoài.
“Xin chào Geut. Mọi người có phải đang rất lo lắng về tình trạng hiện giờ của dân tộc mình? Thật là ngàn cân treo sợi tóc mà. Xin gởi lời chia buồn đến các vị. Rồi đây, Geut sẽ đổi mới hoàn toàn, không còn chính sách của các người nữa. Nhanh thôi. Và tôi còn mấy lời muốn nói đến hai vị Nhã Trúc Quân và Nhã Trúc Hy. Các người thật ngốc nghếch đấy. Các người tưởng rằng tổ chức tin tưởng Khâu Hạ Băng đến nỗi mang hết trọng trách lần này giao cho nó ư? Tổ chức đâu có ngu như vậy, tổ chức sớm đã cho người theo dõi từ lâu rồi. Con bé ấy vẫn cứ tin rằng tổ chức không biết gì mà cứ chơi trò mèo vờn chuột mãi. Hôm qua con bé ấy cũng vừa gọi điện đến tổ chức đòi dừng lại, nó bảo không thể tiếp tục sống trong tội lỗi. Còn lần ở Geut nữa, với thực lực của con bé ấy, nó thừa sức để lấy được con ấn, nhưng nó đã cố ý nhường các ngươi. Điểm sai lầm lớn nhất của các người chính là không tin tưởng người khác. Một lũ nhóc ngây thơ. Gửi lời tới con bé ấy rằng: chuẩn bị sẵn sàng cho những việc đã làm đi.”
Cho Tớ Giữ Cậu Trong Trái Tim Nhé!!! (Cổ Tích Pha Lê) - Chapter 56
Sử dụng mũi tên trái (←) hoặc phải (→) để chuyển chapter
Sau khi trải qua tất cả mọi chuyện, cũng vừa đúng lúc Linh San và Băng Di trở về, tụi nó quyết định đi liên hoan.
- Băng Di, bà đừng có ngồi im lặng mãi thế, tôi sợ._Vũ An nhìn Băng Di đang cúi mặt khuấy khuấy mấy viên đá trong cốc nước.
- Nói gì được?_Băng Di chán nản tựa lưng vào ghế, xoay mặt sang nhìn Vũ An.
- Chắc bà có nhiều điều muốn nói._Thiên Duy bên cạnh xen vào._Thế này nhé, bắt đầu từ chuyện của bà đúng không. Chuyện sẽ chẳng xảy ra nếu hôm đó Hạ Băng không mượn máy của bà và nhìn thấy những dòng chữ không nên xem: “Nhật ơi, tôi yêu ông”. Dòng chữ ấy tất yếu đã làm cho người khác nảy sinh nghi ngờ và trong một khoảng thời gian ngắn ngủi, cái tin ấy đã truyền hết hang cùng ngõ hẽm của trường. Và cả trường càng chắc chắn hơn khi thấy hành động ôm vai bá cổ thân mật của bà với Minh Nhật và câu nói: “Thì ông biết tôi thích ông mà”. Băng Di, sao bà lại có thể thích Minh Nhật được, tại sao lại là Minh Nhật? Vì câu nói của bà mà Minh Nhật đã phải mất ăn mất ngủ vì sung sướng, bà biết không?_Thiên Duy mặt đối mặt với Nhược Vy, ánh mắt chân thành, vẻ mặt cũng chân thành.
- Tất nhiên là không, Băng Di, nhìn tôi này, tôi sẽ không cho rằng bà thích Minh Nhật, bởi một điều chắc chắn rằng bà thích tôi.
- Ngậm cái miệng thối nhà ông lại.
- Được rồi, đang kể chuyện mà…Cho đến một ngày, Nam Di đến trường tìm bà và vô tình để lộ ra việc bà thích Nhật, không nghi ngờ gì nữa, Nhật ở đây chính là Nhật Bản chứ không phải Minh Nhật, còn hành động của bà, sau khi chúng tôi xem xét lại và thấy hành động đó là một hành động xảy ra thường xuyên. Nếu hành động đó đặt trong một ngày khác thì sẽ không có nhiều mối nghi ngờ, nhưng thật buồn là lại xảy ra khi mọi người nhìn thấy dòng tin nhắn kia. Sang chuyện của Hạ Băng, chính xác là cho tay chân của Phương Tường Vy làm, theo như lời Minh Nhật kể thì cách đó mấy ngày, Minh Nhật đã cảm giác có người theo dõi, có lẽ đó là sự thực, rồi sau đó, vì Hạ Băng là người duy nhất, vô tình chứng kiến việc của Minh Nhật nên lợi dụng điều đó mà Phương Tường Vy loan tin cả trường trên danh nghĩa Hạ Băng, tiếp tục gây nên những hiểu lầm. Phương Tường Vy lại một lần nữa chuyển hướng sang ác ma, phải nói là cô ta rất cao thâm, không hành hạ thể xác mà là hành hạ về nội tâm. Lần đầu thì cô ta lấy trộm hộp phấn của một cô giáo trong trường, bôi lên áo khoác và cố ý va vào ác ma cho mùi hương ấy lan vào quần áo của ác ma, sau đó thfi cô ta đi thay áo và trở lại chỗ ác ma lúc đang giúp giáo viên kia tìm hộp phấn, cuối cùng phát hiện ra mùi hương ấy trên người ác ma. Đến lần sau, cô ta cố tình nói những lời đả kích với ác ma, khiến ác ma phân tâm và không làm được bài kiểm tra định kì của trường, kết quả ác ma bị đuổi đi, nhưng cũng rất may, bọn tôi đã đến kịp lúc, dùng “làm nũng đại pháp” nhằm đối phó với ông hiệu trưởng, buộc ông thầy phải quyết định giữ ác ma ở lại trường. Vũ An, kể tiếp đi, mệt quá._Thiên Duy vơ lấy cốc nước trên bàn uống cạn.
- Việc tiếp theo là Nhược Vy đã tiết lộ cho Phương Tường Vy việc Hạ Băng sợ bóng tối, nhân buổi chiều Hạ Băng làm trực nhật đã khóa cửa nhốt Hạ Băng ở trong, cửa sổ cũng bị buộc chặt, điện bị ngắt, bên trong tối om, Hạ Băng vội lôi điện thoại ra thì chợt nhớ buổi chiều Nhược Vy đã chơi hết pin, cục nạp dự trữ cũng bị mượn luôn. Lúc bọn tôi ở phòng thì vô tình thấy một tờ giấy của Hạ Băng bảo rằng nhỏ làm trực nhật xong sẽ sang chỗ Dĩnh Nhi, nhân tiện nhờ bọn tôi mua thuốc đau bụng giùm nhưng thật chất tờ giấy đó là do Nhược Vy giả mạo nét chữ của Hạ Băng viết nên. Lúc bọn tôi ra ngoài đường thì một chiếc xe chở hàng Phương Tường Vy thuê đã đi với vận tốc khủng khiếp lao về chỗ bọn tôi nhằm lãm gãy mấy cánh tay, cánh chân, nhưng lại gặp sự cố nên không thể tiếp tục. Lúc đó, khi bọn tôi trở về thì thấy Nam Di đã bế Hạ Băng bị ngất trên tay về kí túc. Tiếp theo, bọn tôi nhận lời thách đố của bọn Tạ Vũ Thành là điều tra thật chi tiết về cô bé Mẫn Hàn Cát lớp 7S, thế là bọn tôi đột nhập vào phòng bảo mật hồ sơ trộm tài liệu. Vì không biết ông thầy hiệu trưởng cưng chúng ta, lại thấy nếu học sinh vào phòng bảo mật thì sẽ bị kỉ luật nên Phương Tường Vy đã chụp lén lại, đem đến cho ông thầy hiệu trưởng coi, bọn tôi lúc đó còn nghi ngờ Tạ Vũ Thành. Đến hôm sau, Nam Di do vô tình biết được một số chuyện vào hôm đến trường tìm bà nên hẹn gặp Nhược Vy ra sân sau nói chuyện, khuyên nhủ, Phương Tường Vy liền đứng đằng sau đánh ngất Nam Di đi, lợi dụng buộc bọn tôi phải xuống nhà nho bỏ hoang của trường, đánh ngất cả bốn đứa và trói lại.
- Sau đó thì Tạ Vũ Thành do thấy tờ giấy uy hiếp của Phương Tường Vy nên đã chạy xuống nhà kho cứu bọn tôi, Nam Di sau khi bị đánh ngất thì được đưa vào phòng y thể. Trong buổi tham quan định kì mới đay, khi ác ma đứng bên mép hồ, biết được việc ác ma dị ứng với nước hồ, nhân lúc mọi người đã đi nghỉ trưa, Phương Tường Vy từ đằng sau tiến lại gần. Lúc chuẩn bị đẩy ác ma xuống thì bọn tôi chợt nhìn thấy và nhanh tay chạy lại, mượn cớ check-in cùng ác ma mà lôi ác ma đi. Phương Tường Vy dường như đã chiu đựng đến cực điểm, liền bàn kế với Nhược Vy, nhanh chóng kết thức mọi chuyện. Trong lúc Nhược Vy gọi bọn tôi xuống canteen nói chuyện thì Phương Tường Vy bắt đầu hành động với ác ma, đó chỉ là cái kế để tách bọn tôi và ác ma. Khi đó, Nam Di cũng đến, bọn tôi bắt đầu khuyên nhủ Nhược Vy và nhỏ đã bắt đầu lung lay, chỉ chậm rãi nói: “Nhà kho bỏ hoang lần trước”. Bọn tôi phát hiện có điều gì đó không ổn, liền chạy nhanh tới đó, đúng như dự đoán, ác ma đang bị trói, Phương Tường Vy trên tay cầm con dao, ba người giữ chặt cô ta, hai người còn lại trói. Lúc này thì đến lượt Linh San gọi về đấy, bảo rằng Phương Tường Vy là chị họ. Sau cùng, Nhược Vy bước đến gần Phương Tường Vy, đưa điện thoại bảo Đình Vũ gọi về, hình như anh ta bảo không thích Phương Tường Vy hay sao ấy, thế là cô ta liền đau đớn mà bảo rằng sẽ về Nhật. Câu chuyện đến đây là kết thúc._Hạ Băng tiếp lời.
- Hình như đi hơi xa thì phải._Dĩnh Nhi từ đằng sau bước tới chỗ tụi nó đang ngồi._Không ai thắc mắc về những chuyện của chị Băng Di sao?
Tụi nó khó hiểu nhìn Dĩnh Nhi đang kéo chiếc ghế gần đó ngồi xuống:
- Em biết sao?
- Việc bỏ thuốc ngủ vào nước anh Minh Nhật là em làm, việc lấy trộm bài khảo sát cũng là em làm, việc thuê cô đầu bếp dưới canteen bảo chị Băng Di nhờ cô ấy đi mua thuốc cũng là em làm. Lúc ấy em đã cố tình dụ anh Thiên Duy ra ngoài đi dạo và cố tình đi qua phòng anh Minh Nhật để thấy chị Băng Di đi ra. Trước đó em đã nhờ chị Băng Di phòng anh Minh Nhật lấy hộ em quyển sách và đã sớm kẹp trong đó chiếc bao nhỏ có ghi chữ “thuốc an thần”, có lẽ vì ngại việc một người con gái vào phòng con trai nên chị Băng Di mới lén la lén lút, và cũng vì phản xạ tự nhiên nên lúc đó khi nghe em gọi chị ấy mới giật mình, không kịp giải thích thì đã bị em cắt lời. Đến sau, khi mọi người nhìn thấy chị Băng Di tát em, cái tát đó là thật nhưng đó lại là do em nói kích chị ấy trước, nói về tình bạn của chị ấy nên mới tức giận mà tát em._Dĩnh Nhi cười cười giải thích.
- Tại sao?
- Thử thách tình bạn.
Dĩnh Nhi tuy chỉ nói ra có bốn từ nhưng ý nghĩa thì lại vô cùng sâu sắc.
- Được rồi, mọi chuyện đã qua, coi như chỉ là thử thách một chút thôi._Minh Nhật vui vẻ quay sang khoác vai Băng Di.
Nhân tiện, cô nàng giơ tay lên thưởng cho cậu bạn một cái tát thật kêu.:
- Đùa chứ, lần trước tát tôi còn chưa tính sổ. Nhớ lấy.
- À, anh Minh Nhật, phản ứng của anh cũng hơi bình thường hóa đấy chứ, đừng có nói với em là anh nghĩ đến một số việc từ trước rồi đấy, như vậy thì hơi ảo tưởng quá thì phải._Dĩnh Nhi nhìn Minh Nhật ánh mắt lộ nét cười.
- Bình thường hóa? Chuyện gì?
- Facebook. Tỏ tình. Hacker…Ha ha ha. Anh tin là thật à?_Dĩnh Nhu phá lên cười.
Minh Nhật bỗng nhớ đến lời tỏ tình của Trúc Hy trên Facebook, không phải đấy chứ?
Cậu bạn nhìn Dĩnh Nhi cười mà như mếu, miệng phát ra mấy tiếng cười giả lả: “Hờ hờ hờ hờ. Quả thật là rất buồn cười”.
…
Minh Nhật và Băng Di sau buổi liên hoan liền dẫn nhau ra sân sau trường tâm sự. Cả hai thoải mái nằm xuống bãi cỏ gần đó, khẽ để ánh trăng dịu mát, hiền hòa chan chứa cơ thể rồi cứ thế ngắm nhìn những vì sao đang tỏa sáng lung linh trên kia.
- Băng Di, bà thích ai chưa?
- Rồi, có một người. Còn ông?
- Cũng rồi. Người đó không hiền lành, nhưng lại sở hữu một đôi mắt to tròn ấm áp luôn chứa đầy hi vọng, một đôi mắt biết nói và một tâm hồn rất đẹp, là người đủ sức mạnh, luôn luôn như thế, như thể mình nắm được cả thế giới vậy._Nói đến đây, đôi mắt chân thành của Minh Nhật xoáy sâu vào đôi mắt to tròn của Băng Di_Là…
Băng Di liền đứng bật dậy, tức tối ném cho Minh Nhật cái nhìn khinh miệt:
- Nói ai vậy?
Cậu bạn vẫn như thế, nụ cười ấm áp, chan chứa hi vọng và niềm hạnh phúc vô biên. Ánh trăng đọng lại trên mặt cậu, trông cậu chẳng khác nào một chàng hoàng tử, và chàng hoàng tử ấy, sẽ làm thế nào để trở thành một chàng hoàng tử thật sự?
- Thì người tôi thích._Minh Nhật khẽ buông một câu.
Nụ cười ấy, ánh mắt ấy, không khỏi khiến cho Băng Di có thêm suy nghĩ sâu xa, có lẽ nào…
Cô bạn mặt hơi đỏ, khéo léo ẩn vào trong bóng tối và bỏ đi. Minh Nhật nhìn theo, khẽ cười: “Không phải bà đâu, Băng Di ạ”. Tất nhiên, Băng Di vẫn có thể nghe được câu nói này. Nước mắt nhỏ bắt đầu rơi, rồi cứ thế rơi xối xả cho đến khi nhỏ không kìm được mà cắn chặt môi khỏi bật ra tiếng nấc. Nhỏ khóc vì cái gì? Nhỏ đau vì cái gì?
Trong cuộc sống, sẽ có lúc ta bắt gặp một cái gì đó, có thể là sức cuốn hút về bản thân gây nên những ảo tượng vũng về, đẻ rồi khi ta chấp nhận đó là ảo tưởng lại không dám tự mình cắt đi những ảo tưởng đó, cho đến sau này, một cách dứt khoát, lập tức khi ta cắt bỏ được lại là lúc mà trái tim nhói đau.