Tiêu Phàm nhìn chìa khóa xe trong tay, tự hỏi.
Phiền Triết để người khác đem xe lại đây, vốn đang muốn gặp hắn tự mình cảm ơn. Xem ra có vẻ để ý vì tối hôm qua thẳng thắn với mình, vẫn là gặp mặt nói chuyện thì tốt hơn.
“Uy, Phiền tiên sinh, tôi là Tiêu Phàm. Buổi tối anh có rảnh không? Cùng ăn một bữa cơm nhé. 7 giờ tại khách sạn lần trước. Tôi chờ anh”
Phiền Triết ngây người nhìn chằm chằm màn hình di động vừa nhấp nháy. Tiêu Phàm gọi điện thoại hẹn mình ăn cơm. Trong lòng không biết vì sao có điểm mừng thầm... Không cự tuyệt nghĩa là mình có cơ hội, liền vội vàng ngắt điện thoại. Hắn cũng không có vì mình là gay mà khinh bỉ hay xa lánh... có lẽ, có thể làm bằng hữu cũng không chừng.
Cơm chiều ăn so với tưởng tưởng có khoái trá hơn chút. Lúc Tiêu Phàm tính tiền chuẩn bị rời đi thì...
“Tiêu Phàm... Là Tiêu Phàm đúng không?!!!”
Tiêu Phàm thấy người làm mình không thể yêu được nữa... Là nàng, ăn mặc hoa lệ, nhưng khuôn mặt trái ngược lại tiều tụy, hít thở có chút không thông. Ngẩng đầu, mỉm cười
“Mạt Lị (), đã lâu không gặp”
() Mạt Lị: nghĩa là cây hoa nhài. Nhưng gọi con gái nhà người ta là cây hoa nhài không có được, nên mình đổi thành phiên âm của nó là Mạt Lị.
“Thật là anh, anh.... mấy năm nay anh rất tốt sao?”
“Anh... tốt lắm. Anh còn có việc. Đi trước.”
Nói xong liền kéo tay Phiền Triết, vội vàng rời đi.
Cứ nghĩ mình sẽ có thể thản nhiên, giống như bằng hữu lâu ngày không gặp, tùy tiện nói vài thứ. Nhưng là lại đau lòng đến nỗi hô hấp không nổi. Ha hả, quả nhiên, mình luyện nhiều thế vẫn là không đủ thành thục sao?
Phiền Triết thấy tiêu Phàm dùng sức nắm tay mình, nhớ tới nữ nhân kia, còn có phản ứng của hắn. Không biết vì sao, trong lòng trướng trướng ê ẩm không thôi.
Tiêu Phàm đi lâu rồi mới phát hiện mình đang cầm tay Phiền Triết.
“Ngạch, thực xin lỗi. Tôi thất lễ quá. Anh sao không nói tôi một tiếng ”
“Ha hả, nhìn cậu tâm tình không tốt, chúng ta hẳn cũng coi như là bằng hữu đi. Thi thoảng cho cậu phát tiết cũng chẳng vấn đề gì.” (haha “phát tiết”:v)
“Ân, tìm chỗ nào uống đi.”
Phiền Triết không nói gì, chỉ yên lặng theo sau Tiêu Phàm.
Nhìn ôn nhu như Tiêu Phàm, thực ra cũng có bá đạo, không để cho ai có lời nào phản bác được. Thật ra, cũng là sợ bị cự tuyệt đi.
Tới quán bar rồi, Tiêu Phàm cũng chỉ buồn đầu uống rượu. Phiền Triết cau mày, nhưng không ngăn cản.
Tiêu Phàm uống một ngụm rượu, ánh mắt mê man không trọng điểm, mặt cũng hồng hồng, môi có một lớp rượu hơi mỏng, càng thêm vẻ mê người, làm cho người ta mốn......
“Thình thịch... thình thịch...”
“Đáng chết” Phiền Triết dùng sức che trái tim, lại thất thường.
“Ơ? Phiền Triết anh đau đâu à”
Nghe Tiêu Phàm say rượu lan man, lại lần đầu tiên kêu tên mình... Trái tim đập càng lúc càng nhanh... Dùng sức thế nào cũng không khống chế được... Mình như vậy có lẽ... xong rồi....
“Tiêu Phàm, cậu... uống nhiều rồi. Để tôi đưa cậu về.”
Ngựa quen đường cũ đi về nhà Tiêu Phàm, nhìn người kia đang ngủ say bên cạnh. Phiền Triết ngoại trừ đã bắt đầu có thói quen tim đập loạn kia, còn có cảm giác không muốn hắn về.
Ha hả, mình sẽ không đơn giản thế mà ngã quỵ trước một thẳng nam chứ...
Diện mạo bình thường, tính cách nhìn như ôn nhu lại làm cho người ta cân nhắc không rõ, khi nào thì bắt được mình cũng không biết, điều duy nhất có thể xác định chính là, Phiền Triết cứ thế đã rơi vào tay giặc.
Hoàn hảo là phát hiện không muộn, Tiêu Phàm cũng không phản cảm với gay, thế thì mình cứ “dẫn đường” người kia đến bên mình thôi.
Cách mạng chưa thành công, đồng chí vẫn cần cố gắng a!!!
Thế thì trước hết cứ thu “phí hướng dẫn du lịch” chắc cũng không quá phận đâu nhỉ.
Vỗ vỗ mặt Tiêu Phàm cũng không có phản ứng gì. Như vậy coi như cậu cam chịu đi nhá.
Phiền Triết nâng mặt Tiêu phà, xúc cảm dào dạt, tinh tế vuốt ve. Nháy mắt liền hiểu được câu “tình nhân trong mắt hóa Tây Thi”.
Có thể là vì ban nãy uống rượu, Tiêu Phàm ngủ cũng không quá thoải mái, tuy rằng hai mắt nhắm lại nhưng lông mi lại hơi rung lên. Lông mi rất dài, cũng rất... đẹp. Hai má hơi phiếm hồng, môi như được phủ một lớp phấn mỏng, làm cho người ta nhìn mà âu yếm. Nhìn bộ dáng không hề phòng bị của Tiêu Phàm, Phiết Triết không kiềm chế được mà hôn lên đôi môi có tội câu dẫn kia...
Dùng đầu lưỡi tinh tế miêu tả môi Tiêu Phàm, lại dụ dỗ hắn hé miệng ra, rồi nhanh chóng đem đầu lưỡi với đi vào, câu dẫn hắn cùng chi cùng múa.
Phiền Triết cưỡng đoạt đôi môi đến không thể khống chế chính mình, hạ thân một trận khô nóng. Nhanh tay buông ra Tiêu Phàm.
“Hô, người này, thật đúng là có thể làm cho mình nháy mắt mất tự chủ mà”
Phiền Triết ôn nhu nhìn Tiêu Phàm... đưa tay nhẹ nhàng vuốt ve lên vị trí của trái tim.
Mi cứ nhảy nhảy đi, ta không ngăn cản đâu a. Mà cậu, Tiêu Phàm, cậu cũng không thoát khỏi lòng bàn tay tôi đâu...
Phiền Triết để người khác đem xe lại đây, vốn đang muốn gặp hắn tự mình cảm ơn. Xem ra có vẻ để ý vì tối hôm qua thẳng thắn với mình, vẫn là gặp mặt nói chuyện thì tốt hơn.
“Uy, Phiền tiên sinh, tôi là Tiêu Phàm. Buổi tối anh có rảnh không? Cùng ăn một bữa cơm nhé. 7 giờ tại khách sạn lần trước. Tôi chờ anh”
Phiền Triết ngây người nhìn chằm chằm màn hình di động vừa nhấp nháy. Tiêu Phàm gọi điện thoại hẹn mình ăn cơm. Trong lòng không biết vì sao có điểm mừng thầm... Không cự tuyệt nghĩa là mình có cơ hội, liền vội vàng ngắt điện thoại. Hắn cũng không có vì mình là gay mà khinh bỉ hay xa lánh... có lẽ, có thể làm bằng hữu cũng không chừng.
Cơm chiều ăn so với tưởng tưởng có khoái trá hơn chút. Lúc Tiêu Phàm tính tiền chuẩn bị rời đi thì...
“Tiêu Phàm... Là Tiêu Phàm đúng không?!!!”
Tiêu Phàm thấy người làm mình không thể yêu được nữa... Là nàng, ăn mặc hoa lệ, nhưng khuôn mặt trái ngược lại tiều tụy, hít thở có chút không thông. Ngẩng đầu, mỉm cười
“Mạt Lị (), đã lâu không gặp”
() Mạt Lị: nghĩa là cây hoa nhài. Nhưng gọi con gái nhà người ta là cây hoa nhài không có được, nên mình đổi thành phiên âm của nó là Mạt Lị.
“Thật là anh, anh.... mấy năm nay anh rất tốt sao?”
“Anh... tốt lắm. Anh còn có việc. Đi trước.”
Nói xong liền kéo tay Phiền Triết, vội vàng rời đi.
Cứ nghĩ mình sẽ có thể thản nhiên, giống như bằng hữu lâu ngày không gặp, tùy tiện nói vài thứ. Nhưng là lại đau lòng đến nỗi hô hấp không nổi. Ha hả, quả nhiên, mình luyện nhiều thế vẫn là không đủ thành thục sao?
Phiền Triết thấy tiêu Phàm dùng sức nắm tay mình, nhớ tới nữ nhân kia, còn có phản ứng của hắn. Không biết vì sao, trong lòng trướng trướng ê ẩm không thôi.
Tiêu Phàm đi lâu rồi mới phát hiện mình đang cầm tay Phiền Triết.
“Ngạch, thực xin lỗi. Tôi thất lễ quá. Anh sao không nói tôi một tiếng ”
“Ha hả, nhìn cậu tâm tình không tốt, chúng ta hẳn cũng coi như là bằng hữu đi. Thi thoảng cho cậu phát tiết cũng chẳng vấn đề gì.” (haha “phát tiết”:v)
“Ân, tìm chỗ nào uống đi.”
Phiền Triết không nói gì, chỉ yên lặng theo sau Tiêu Phàm.
Nhìn ôn nhu như Tiêu Phàm, thực ra cũng có bá đạo, không để cho ai có lời nào phản bác được. Thật ra, cũng là sợ bị cự tuyệt đi.
Tới quán bar rồi, Tiêu Phàm cũng chỉ buồn đầu uống rượu. Phiền Triết cau mày, nhưng không ngăn cản.
Tiêu Phàm uống một ngụm rượu, ánh mắt mê man không trọng điểm, mặt cũng hồng hồng, môi có một lớp rượu hơi mỏng, càng thêm vẻ mê người, làm cho người ta mốn......
“Thình thịch... thình thịch...”
“Đáng chết” Phiền Triết dùng sức che trái tim, lại thất thường.
“Ơ? Phiền Triết anh đau đâu à”
Nghe Tiêu Phàm say rượu lan man, lại lần đầu tiên kêu tên mình... Trái tim đập càng lúc càng nhanh... Dùng sức thế nào cũng không khống chế được... Mình như vậy có lẽ... xong rồi....
“Tiêu Phàm, cậu... uống nhiều rồi. Để tôi đưa cậu về.”
Ngựa quen đường cũ đi về nhà Tiêu Phàm, nhìn người kia đang ngủ say bên cạnh. Phiền Triết ngoại trừ đã bắt đầu có thói quen tim đập loạn kia, còn có cảm giác không muốn hắn về.
Ha hả, mình sẽ không đơn giản thế mà ngã quỵ trước một thẳng nam chứ...
Diện mạo bình thường, tính cách nhìn như ôn nhu lại làm cho người ta cân nhắc không rõ, khi nào thì bắt được mình cũng không biết, điều duy nhất có thể xác định chính là, Phiền Triết cứ thế đã rơi vào tay giặc.
Hoàn hảo là phát hiện không muộn, Tiêu Phàm cũng không phản cảm với gay, thế thì mình cứ “dẫn đường” người kia đến bên mình thôi.
Cách mạng chưa thành công, đồng chí vẫn cần cố gắng a!!!
Thế thì trước hết cứ thu “phí hướng dẫn du lịch” chắc cũng không quá phận đâu nhỉ.
Vỗ vỗ mặt Tiêu Phàm cũng không có phản ứng gì. Như vậy coi như cậu cam chịu đi nhá.
Phiền Triết nâng mặt Tiêu phà, xúc cảm dào dạt, tinh tế vuốt ve. Nháy mắt liền hiểu được câu “tình nhân trong mắt hóa Tây Thi”.
Có thể là vì ban nãy uống rượu, Tiêu Phàm ngủ cũng không quá thoải mái, tuy rằng hai mắt nhắm lại nhưng lông mi lại hơi rung lên. Lông mi rất dài, cũng rất... đẹp. Hai má hơi phiếm hồng, môi như được phủ một lớp phấn mỏng, làm cho người ta nhìn mà âu yếm. Nhìn bộ dáng không hề phòng bị của Tiêu Phàm, Phiết Triết không kiềm chế được mà hôn lên đôi môi có tội câu dẫn kia...
Dùng đầu lưỡi tinh tế miêu tả môi Tiêu Phàm, lại dụ dỗ hắn hé miệng ra, rồi nhanh chóng đem đầu lưỡi với đi vào, câu dẫn hắn cùng chi cùng múa.
Phiền Triết cưỡng đoạt đôi môi đến không thể khống chế chính mình, hạ thân một trận khô nóng. Nhanh tay buông ra Tiêu Phàm.
“Hô, người này, thật đúng là có thể làm cho mình nháy mắt mất tự chủ mà”
Phiền Triết ôn nhu nhìn Tiêu Phàm... đưa tay nhẹ nhàng vuốt ve lên vị trí của trái tim.
Mi cứ nhảy nhảy đi, ta không ngăn cản đâu a. Mà cậu, Tiêu Phàm, cậu cũng không thoát khỏi lòng bàn tay tôi đâu...