Cũng giống như phòng bọn họ, căn phòng tối đen không có đèn, hai cái đèn pin chậm rãi chiếu vào, Kỷ Vô Hoan theo thói quen nhìn lên trần nhà.
“Quả thế, nơi này cũng có.”
Cậu đã đoán đúng, thi thể đứa nhỏ bị chia làm 10 phần, ngoại trừ cái đầu ở trên tay nữ chủ nhân, từng phòng còn lại đều có một phần, trong đó có một phần ngay trong phòng Đỗ Toa.
Vậy nên bất kể thế nào, muốn qua cửa thì phải lấy được chìa khóa.
Tính trang trí trong phòng thì phòng Đỗ Toa không khác gì các phòng khác, chỉ có thêm một cái bàn làm việc.
“Lâm Cương anh đứng ngoài trông chừng, chú ý nữ chủ nhân ở bên cạnh.”
Lâm Cương gật đầu, đứng ở cạnh cửa khẩn trương nhìn chằm chằm cách vách.
Kỷ Vô Hoan và Nhiếp Uyên lập tức lục lọi trong phòng.
Nhiếp Uyên phụ trách các loại tủ trong phòng, Kỷ Vô Hoan đi thẳng đến bàn làm việc, trên mặt bàn rất sạch sẽ, cậu mở ngăn kéo ra, tìm được một quyển nhật kí màu ngà.
Bìa cứng, độ dày vừa phải, chỉ là hơi nhàu.
Bọn họ không ở lại trong phòng lâu, sau khi xác nhận không có đồ gì khác thì cầm lấy quyển nhật kí kia rời đi, mảnh thi thể có thể chờ tới ban ngày lại đến tìm.
Trở lại phòng, dùng chìa khóa khóa lại cửa, trái tim lơ lửng lúc này mới hạ xuống.
Ba người ngồi quanh bàn, Kỷ Vô Hoan dùng đèn pin chiếu, chậm rãi mở ra quyển nhật kí.
Giống bìa ngoài, giấy bên trong cũng bị vò nhàu. Nhìn vào dấu vết thì có vẻ không được giữ cẩn thận cho lắm.
Tờ đầu tiên viết.
“Nhật kí ngày 5 tháng 2 năm 2016
Thời tiết hôm nay rất đẹp, tôi ở nhà giặt quần áo chăn đệm, mới học nấu vài món ăn, còn đặt trên mạng một cái nôi hồng nhạt cho bé con, mong bé con sẽ thích, mỗi lần sờ lên bụng đều cảm thấy bé con đã có thể nghe được tiếng tôi nói. Gần đây chồng rất quan tâm tới tôi, cứ tan tầm là về thẳng nhà, hỏi tôi muốn ăn gì, còn gọi tôi là Trân nhi như hồi mới yêu…”
Trang đầu tiên tràn ngập chữ, tất cả đều là hoạt động hôm đó.
Năm 2016? Đã là chuyện từ hai năm trước.
Lật đến trang thứ hai.
“Nhật ký ngày 6 tháng 2 năm 2016
Hôm nay dậy từ sớm, ra ngoài đi dạo một lát, trò chuyện cùng các bà mẹ khác, bé cưng à, con nghe rõ không? Ba mẹ đều rất mong chờ sinh con ra…”
Lại là nhật kí cuộc sống hằng ngày không có ý nghĩa.
Kỷ Vô Hoan lại lật vài tờ.
“Ngày 7 tháng 2 năm 2016…”
“Ngày 8 tháng 2 năm 2016…”
“Ngày 9 tháng 2 năm 2016…”
Vẫn là nhật kí cuộc sống hàng ngày không có gì đặc biệt.
Xuất hiện nhiều nhất chính là chờ mong đứa bé sinh ra, còn có tình yêu với chồng.
Thấy thế nào cũng là gia đình ba người hạnh phúc.
Kỷ Vô Hoan và Nhiếp Uyên đọc rất nhanh, liên tiếp lật sang, mỗi trang đều không có nhiều chữ, toàn là cuộc sống hằng ngày bình thản.
Nhưng để tránh bỏ qua manh mối thì bọn họ vẫn kiên trì đọc từng tờ một.
Mấy tháng sau, đứa bé được sinh ra.
Chủ cuốn nhật kí rất vui mừng, nhật kí từ hơn chục chữ vọt thành mấy trăm chữ, thậm chí còn viết cho đứa nhỏ tương lai một phong thư, mỗi ngày đều sẽ dùng một đống từ ngữ tới biểu đạt niềm vui của người mẹ và cuộc sống ân ái với chồng.
Kỷ Vô Hoan đọc mà rùng hết cả mình, không chỉ là cậu, Nhiếp Uyên và Lâm Cương đều có chút không kiên nhẫn.
Nói thật thì cả ba đều là người trưởng thành, lại đều là chó FA, hoàn toàn không thể hiểu được hạnh phúc của gia đình có con.
Đọc rồi lại đọc, Kỷ Vô Hoan đột nhiên phát hiện.
Cậu chiếu đèn pin vào giữa quyển nhật kí.
Nhiếp Uyên cũng kề sát vào, lật qua, nhìn kỹ: “Bị xé.”
Chuẩn xác mà nói thì không chỉ một trang, mà có mấy chục trang.
Tiếp tục đọc, ngày trên nhật kí đã trực tiếp nhảy tới nửa năm sau.
“Ngày 2 tháng 1 năm 2017, âm u
Thật không thể tin được! Đã nửa năm trôi qua, cha mẹ nhốt mình lại, nhốt trong một căn phòng màu trắng, bên trong toàn là quái vật màu trắng, bọn họ muốn cướp con của mình đi! Nhưng giờ mình đã thoát khỏi nơi đáng ghét kia, mình và bé cưng đi tới nhà mới, mình rất thích nơi này, nơi này rất yên tĩnh, không ai có thể quấy rầy chúng ta, chúng ta có thể sống một cuộc sống hạnh phúc với nhau.”
“Ngày 24 tháng 1 năm 2017, mưa
Hôm nay cha mẹ lại tới thăm mình, bọn họ nói mình bị bệnh, bảo mình trở về phối hợp chữa trị, còn muốn để đám quái vật kia cướp con của mình, mình hận tất cả bọn họ! Đừng hòng cướp con tôi! Tôi đã giấu đứa nhỏ đi rồi, sẽ không ai tìm được nó!”
“Ngày 6 tháng 2 năm 2017, mưa
Trời đổ mưa to, cảm xúc của bé con có vẻ không tốt lắm, cứ khóc mãi, nhưng đã ăn không ít cơm, thoạt nhìn béo lên.”
“Ngày 9 tháng 2 năm 2017…”
“Ngày 12 tháng 3 năm 2017…”
…
Nội dung phía sau lại thành cuộc sống hàng ngày, mỗi ngày đều là ăn cơm ngủ nghỉ ôm con, trong câu chữ có vẻ vẫn rất hạnh phúc, nhưng đọc tới đây, biểu tình cả ba đều trở nên nghiêm trọng.
“Chồng bà ta không còn xuất hiện nữa.”
Người chồng lúc trước nhắc tới mỗi ngày đột nhiên biến mất, ở trong thế giới kinh dị hiển nhiên là không tốt đẹp gì.
Nhật kí đứt quãng vẫn luôn viết tới tháng trước, Kỷ Vô Hoan lật tiếp thì không thấy gì nữa.
Lúc này đã là rạng sáng 4 giờ hơn, ba người một đêm không ngủ đọc hết toàn bộ nhật kí, tiếp nhận một lượng tin tức khá lớn, đều lâm vào trầm tư.
Lâm Cương đánh vỡ sự yên lặng: "Quyển nhật kí này nhất định là do nữ chủ nhân viết, bà ta từng nói thích chồng gọi là Trân nhi, nữ chủ nhân tên là Văn Trân.”
“Ừ.” Kỷ Vô Hoan tỏ vẻ đồng ý, hiện tại đầu cậu có hơi loạn, manh mối đang dần dần xâu chuỗi, cần phải ngẫm nghĩ.
Nhiếp Uyên lật về tờ đầu tiên xác nhận lại ngày: “Năm 2016 bà ta còn ở trong nhà, năm 2017 bị cha mẹ đưa tới bệnh viện.”
“Đúng vậy, hai năm trước bà ta mang thai, có chồng có gia đình, khi đó bà ta ở nhà, sau lại bị cha mẹ đưa tới bệnh viện.” Ngón tay Kỷ Vô Hoan không tự giác chạm lên vành tai: “Tôi cảm thấy là bệnh viện tâm thần.”
Chưa nói tới đống nhật kí viết lộn xộn này, chỉ bằng bộ dáng lẩm bẩm điên dở của nữ chủ nhân thì có thể thấy không phải là một người bình thường.
“Mẹ nó, cái bệnh viện rách.” Lâm Cương không nhịn được oán giận nói: “Không nhốt người cho kĩ, để bà ta trốn ra giết chúng ta.” Anh ta nói xong lại ngây ra một lúc: “Không đúng, nơi này của chúng ta không phải là bệnh viện sao?”
Phán đoán này ba người đều đã xác nhận.
Từ lúc bắt đầu nơi này đã lớn tới không phù hợp với thiết kế của biệt thự, đồ dùng trong nhà tràn ngập cảm giác quái dị làm người ta phải nghi ngờ, sau khi thấy Đỗ Toa thì đã có đáp án.
Nghĩ đến đây, Kỷ Vô Hoan nhớ tới giá áo quái dị trong phòng ông ma men, đó không phải giá áo, mà là một cây truyền dịch!
Cái giường đơn trong phòng bọn họ e cũng là loại giường khung sắt trong bệnh viện.
Lâm Cương lại nghiêm túc suy nghĩ: “Chẳng lẽ trong bệnh viện đã xảy ra chuyện kì quái gì?” Nghĩ tới đây anh ta không nhịn được rùng mình một cái.
Không phải Kỷ Vô Hoan không nghĩ tới vấn đề này, nhưng mà: “Từ lúc vào đây bà ta vẫn luôn viết nhật kí, đến hiện tại mới gần một năm, có thể xảy ra chuyện gì?”
“Vậy rốt cuộc nơi này bị làm sao?”
Đúng vậy, quan trọng nhất là nơi này là thế nào?
Mọi chuyện đã đi đến bước này, Kỷ Vô Hoan có thể đoán được có chuyện gì xảy ra.
Khiến nữ chủ nhân xé toang nhật kí, nhất định là chuyện khiến bà ta cảm thấy đau khổ không muốn nhớ lại.
Người chồng đột nhiên biến mất trong nhật ký, rất có thể đã xảy ra chuyện, hoặc là phản bội bà ta, bởi vậy bà ta bị đả kích rất nặng, tinh thần có vấn đề, bị cha mẹ đưa tới bệnh viện tâm thần.
Liên tưởng đến phỏng đoán trước đó của bọn họ, nói không chừng lúc bà ta phát bệnh đã vô
tình giết chết con mình, nhưng không chấp nhận được sự thật này nên mới khâu thi thể con mình vào đám búp bê.
Sau đó bà ta tự sát?
Biến thành oan hồn quanh quẩn trong bệnh viện? Nơi này là không gian thần quái của người kia?
Có vẻ rất phù hợp với tiết tấu phim kinh dị.
Nhưng còn một chuyện Kỷ Vô Hoan không hiểu được: “Đỗ Toa là ai?”
Trong nhật ký không hề nhắc tới, rõ ràng luôn ở cùng nhau, ngày ngày chạm mặt, kết quả là trong mắt nữ chủ nhân dường như không tồn tại bà ta.
Lâm Cương suy đoán nói: “Nhất định là thế này, sau khi nữ chủ nhân chết đã biến thành quỷ, nhìn hộ sĩ ở đây thành quái vật.”
“Vậy vì sao Đỗ Toa lại mời chúng ta đến đây?” Kỷ Vô Hoan cảm thấy Lâm Cương phân tích cũng không phải không có lý, nhưng cậu cảm thấy vẫn có chỗ không hợp lý, dường như đã bỏ sót manh mối nào đó.
Không biết vì sao, trực giác nói cho cậu biết quan hệ giữa Đỗ Toa và nữ chủ nhân là manh mối cuối cùng để phá giải bí ẩn.
Ba người lại rơi vào trầm tư.
Nghĩ đi nghĩ lại, Kỷ Vô Hoan dần cảm thấy mệt mỏi, tối hôm qua gần như cả đêm không ngủ, hôm nay lại giày vò cả buổi, thần kinh căng thẳng đột nhiên được thả lỏng, lập tức cảm thấy mệt mỏi.
Mơ mơ màng màng buồn ngủ, cậu nhắm mắt lại, thân thể không khống chế được dựa sang bên cạnh.
Lúc sắp dựa lên người Lâm Cương thì Nhiếp Uyên ngồi đối diện đột nhiên vươn tay chặn lại.
Kỷ Vô Hoan có chỗ dựa lập tức mềm nhũn, tóc mãi xõa xuống che phủ trán, bóng lông mi chiếu xuống tạo thành một đường cong.
Thân thể Nhiếp Uyên hơi cứng lại, không tự giác nín thở.
Lâm Cương ngồi ở bên cạnh, nhìn thấy một người càng ngủ càng say, một người nhìn chằm chằm không dám động đậy, thật sự là không nhịn được nhỏ giọng nói: “Anh Nhiếp à, anh ôm cậu ấy lên giường ngủ đi.”
Hắn ngồi ngược sáng nên Lâm Cương không thấy rõ mặt, mãi một lúc sau Nhiếp Uyên mới cử động, hắn đứng lên, trực tiếp vượt qua bàn trà, vươn tay gỡ mắt kính của Kỷ Vô Hoan xuống, tay túm lấy vai cậu định đỡ dậy, kết quả là vừa ngửi tới mùi hương trên người đối phương, Nhiếp Uyên suýt theo thói quen mà túm người nào đó ném qua vai.
Lâm Cương: “… Anh Nhiếp, không ai đỡ người
như anh cả.”
“…”
Lâm Cương: “Không thì để tôi đi?”
Khóe miệng Nhiếp Uyên mím lại không vui, hắn ngẫm nghĩ vài giây, cuối cùng một tay ôm eo Kỷ Vô Hoan, một tay vòng qua chân, ôm ngang đứng lên.
Lúc hắn đang đi tới giường thì trong lòng đột nhiên truyền đến một tiếng cười khẽ, Kỷ Vô Hoan mở mắt ra, cậu không đeo kính, ánh mắt có chút mê man nhìn Nhiếp Uyên: “Tròn Tròn, tim cậu đập nhanh thế.”
Nhiếp Uyên khựng lại, sau đó mặt không đổi sắc buông tay: “Ảo giác của cậu đó.”
“Ảo giác? Ha ha ha ha, tôi nghe thấy rõ ràng, Tròn Tròn, nói thật đi, ngoài mặt cậu giả bộ bình tĩnh nhưng trong lòng sợ hết hồn đúng không?” Kỷ Vô Hoan ngã lên giường, như đạp trúng cái
đuôi của người nào đó, cực kỳ vui vẻ: “Tròn Tròn à, có muốn người ta an ủi không?”
Mặt Nhiếp Uyên càng ngày càng đen: “Biến, thật sự là bệnh không nhẹ, ở trong bệnh viện tâm thần nên tâm thần luôn à?”
“Chậc, sợ thì nói sợ, tôi cũng có cười nhạo cậu đâu…” Kỷ Vô Hoan nói xong đột nhiên ngừng cười, trừng to mắt bắt lấy một ý tưởng chợt lóe qua trong đầu, kích động kêu lên: “Tôi biết là thế nào rồi!”
Tác giả nói ra suy nghĩ của mình:
Nhiếp – lẻ loi từ trong bụng mẹ, trực tiếp ném qua vai – Viên
“Quả thế, nơi này cũng có.”
Cậu đã đoán đúng, thi thể đứa nhỏ bị chia làm 10 phần, ngoại trừ cái đầu ở trên tay nữ chủ nhân, từng phòng còn lại đều có một phần, trong đó có một phần ngay trong phòng Đỗ Toa.
Vậy nên bất kể thế nào, muốn qua cửa thì phải lấy được chìa khóa.
Tính trang trí trong phòng thì phòng Đỗ Toa không khác gì các phòng khác, chỉ có thêm một cái bàn làm việc.
“Lâm Cương anh đứng ngoài trông chừng, chú ý nữ chủ nhân ở bên cạnh.”
Lâm Cương gật đầu, đứng ở cạnh cửa khẩn trương nhìn chằm chằm cách vách.
Kỷ Vô Hoan và Nhiếp Uyên lập tức lục lọi trong phòng.
Nhiếp Uyên phụ trách các loại tủ trong phòng, Kỷ Vô Hoan đi thẳng đến bàn làm việc, trên mặt bàn rất sạch sẽ, cậu mở ngăn kéo ra, tìm được một quyển nhật kí màu ngà.
Bìa cứng, độ dày vừa phải, chỉ là hơi nhàu.
Bọn họ không ở lại trong phòng lâu, sau khi xác nhận không có đồ gì khác thì cầm lấy quyển nhật kí kia rời đi, mảnh thi thể có thể chờ tới ban ngày lại đến tìm.
Trở lại phòng, dùng chìa khóa khóa lại cửa, trái tim lơ lửng lúc này mới hạ xuống.
Ba người ngồi quanh bàn, Kỷ Vô Hoan dùng đèn pin chiếu, chậm rãi mở ra quyển nhật kí.
Giống bìa ngoài, giấy bên trong cũng bị vò nhàu. Nhìn vào dấu vết thì có vẻ không được giữ cẩn thận cho lắm.
Tờ đầu tiên viết.
“Nhật kí ngày 5 tháng 2 năm 2016
Thời tiết hôm nay rất đẹp, tôi ở nhà giặt quần áo chăn đệm, mới học nấu vài món ăn, còn đặt trên mạng một cái nôi hồng nhạt cho bé con, mong bé con sẽ thích, mỗi lần sờ lên bụng đều cảm thấy bé con đã có thể nghe được tiếng tôi nói. Gần đây chồng rất quan tâm tới tôi, cứ tan tầm là về thẳng nhà, hỏi tôi muốn ăn gì, còn gọi tôi là Trân nhi như hồi mới yêu…”
Trang đầu tiên tràn ngập chữ, tất cả đều là hoạt động hôm đó.
Năm 2016? Đã là chuyện từ hai năm trước.
Lật đến trang thứ hai.
“Nhật ký ngày 6 tháng 2 năm 2016
Hôm nay dậy từ sớm, ra ngoài đi dạo một lát, trò chuyện cùng các bà mẹ khác, bé cưng à, con nghe rõ không? Ba mẹ đều rất mong chờ sinh con ra…”
Lại là nhật kí cuộc sống hằng ngày không có ý nghĩa.
Kỷ Vô Hoan lại lật vài tờ.
“Ngày 7 tháng 2 năm 2016…”
“Ngày 8 tháng 2 năm 2016…”
“Ngày 9 tháng 2 năm 2016…”
Vẫn là nhật kí cuộc sống hàng ngày không có gì đặc biệt.
Xuất hiện nhiều nhất chính là chờ mong đứa bé sinh ra, còn có tình yêu với chồng.
Thấy thế nào cũng là gia đình ba người hạnh phúc.
Kỷ Vô Hoan và Nhiếp Uyên đọc rất nhanh, liên tiếp lật sang, mỗi trang đều không có nhiều chữ, toàn là cuộc sống hằng ngày bình thản.
Nhưng để tránh bỏ qua manh mối thì bọn họ vẫn kiên trì đọc từng tờ một.
Mấy tháng sau, đứa bé được sinh ra.
Chủ cuốn nhật kí rất vui mừng, nhật kí từ hơn chục chữ vọt thành mấy trăm chữ, thậm chí còn viết cho đứa nhỏ tương lai một phong thư, mỗi ngày đều sẽ dùng một đống từ ngữ tới biểu đạt niềm vui của người mẹ và cuộc sống ân ái với chồng.
Kỷ Vô Hoan đọc mà rùng hết cả mình, không chỉ là cậu, Nhiếp Uyên và Lâm Cương đều có chút không kiên nhẫn.
Nói thật thì cả ba đều là người trưởng thành, lại đều là chó FA, hoàn toàn không thể hiểu được hạnh phúc của gia đình có con.
Đọc rồi lại đọc, Kỷ Vô Hoan đột nhiên phát hiện.
Cậu chiếu đèn pin vào giữa quyển nhật kí.
Nhiếp Uyên cũng kề sát vào, lật qua, nhìn kỹ: “Bị xé.”
Chuẩn xác mà nói thì không chỉ một trang, mà có mấy chục trang.
Tiếp tục đọc, ngày trên nhật kí đã trực tiếp nhảy tới nửa năm sau.
“Ngày 2 tháng 1 năm 2017, âm u
Thật không thể tin được! Đã nửa năm trôi qua, cha mẹ nhốt mình lại, nhốt trong một căn phòng màu trắng, bên trong toàn là quái vật màu trắng, bọn họ muốn cướp con của mình đi! Nhưng giờ mình đã thoát khỏi nơi đáng ghét kia, mình và bé cưng đi tới nhà mới, mình rất thích nơi này, nơi này rất yên tĩnh, không ai có thể quấy rầy chúng ta, chúng ta có thể sống một cuộc sống hạnh phúc với nhau.”
“Ngày 24 tháng 1 năm 2017, mưa
Hôm nay cha mẹ lại tới thăm mình, bọn họ nói mình bị bệnh, bảo mình trở về phối hợp chữa trị, còn muốn để đám quái vật kia cướp con của mình, mình hận tất cả bọn họ! Đừng hòng cướp con tôi! Tôi đã giấu đứa nhỏ đi rồi, sẽ không ai tìm được nó!”
“Ngày 6 tháng 2 năm 2017, mưa
Trời đổ mưa to, cảm xúc của bé con có vẻ không tốt lắm, cứ khóc mãi, nhưng đã ăn không ít cơm, thoạt nhìn béo lên.”
“Ngày 9 tháng 2 năm 2017…”
“Ngày 12 tháng 3 năm 2017…”
…
Nội dung phía sau lại thành cuộc sống hàng ngày, mỗi ngày đều là ăn cơm ngủ nghỉ ôm con, trong câu chữ có vẻ vẫn rất hạnh phúc, nhưng đọc tới đây, biểu tình cả ba đều trở nên nghiêm trọng.
“Chồng bà ta không còn xuất hiện nữa.”
Người chồng lúc trước nhắc tới mỗi ngày đột nhiên biến mất, ở trong thế giới kinh dị hiển nhiên là không tốt đẹp gì.
Nhật kí đứt quãng vẫn luôn viết tới tháng trước, Kỷ Vô Hoan lật tiếp thì không thấy gì nữa.
Lúc này đã là rạng sáng 4 giờ hơn, ba người một đêm không ngủ đọc hết toàn bộ nhật kí, tiếp nhận một lượng tin tức khá lớn, đều lâm vào trầm tư.
Lâm Cương đánh vỡ sự yên lặng: "Quyển nhật kí này nhất định là do nữ chủ nhân viết, bà ta từng nói thích chồng gọi là Trân nhi, nữ chủ nhân tên là Văn Trân.”
“Ừ.” Kỷ Vô Hoan tỏ vẻ đồng ý, hiện tại đầu cậu có hơi loạn, manh mối đang dần dần xâu chuỗi, cần phải ngẫm nghĩ.
Nhiếp Uyên lật về tờ đầu tiên xác nhận lại ngày: “Năm 2016 bà ta còn ở trong nhà, năm 2017 bị cha mẹ đưa tới bệnh viện.”
“Đúng vậy, hai năm trước bà ta mang thai, có chồng có gia đình, khi đó bà ta ở nhà, sau lại bị cha mẹ đưa tới bệnh viện.” Ngón tay Kỷ Vô Hoan không tự giác chạm lên vành tai: “Tôi cảm thấy là bệnh viện tâm thần.”
Chưa nói tới đống nhật kí viết lộn xộn này, chỉ bằng bộ dáng lẩm bẩm điên dở của nữ chủ nhân thì có thể thấy không phải là một người bình thường.
“Mẹ nó, cái bệnh viện rách.” Lâm Cương không nhịn được oán giận nói: “Không nhốt người cho kĩ, để bà ta trốn ra giết chúng ta.” Anh ta nói xong lại ngây ra một lúc: “Không đúng, nơi này của chúng ta không phải là bệnh viện sao?”
Phán đoán này ba người đều đã xác nhận.
Từ lúc bắt đầu nơi này đã lớn tới không phù hợp với thiết kế của biệt thự, đồ dùng trong nhà tràn ngập cảm giác quái dị làm người ta phải nghi ngờ, sau khi thấy Đỗ Toa thì đã có đáp án.
Nghĩ đến đây, Kỷ Vô Hoan nhớ tới giá áo quái dị trong phòng ông ma men, đó không phải giá áo, mà là một cây truyền dịch!
Cái giường đơn trong phòng bọn họ e cũng là loại giường khung sắt trong bệnh viện.
Lâm Cương lại nghiêm túc suy nghĩ: “Chẳng lẽ trong bệnh viện đã xảy ra chuyện kì quái gì?” Nghĩ tới đây anh ta không nhịn được rùng mình một cái.
Không phải Kỷ Vô Hoan không nghĩ tới vấn đề này, nhưng mà: “Từ lúc vào đây bà ta vẫn luôn viết nhật kí, đến hiện tại mới gần một năm, có thể xảy ra chuyện gì?”
“Vậy rốt cuộc nơi này bị làm sao?”
Đúng vậy, quan trọng nhất là nơi này là thế nào?
Mọi chuyện đã đi đến bước này, Kỷ Vô Hoan có thể đoán được có chuyện gì xảy ra.
Khiến nữ chủ nhân xé toang nhật kí, nhất định là chuyện khiến bà ta cảm thấy đau khổ không muốn nhớ lại.
Người chồng đột nhiên biến mất trong nhật ký, rất có thể đã xảy ra chuyện, hoặc là phản bội bà ta, bởi vậy bà ta bị đả kích rất nặng, tinh thần có vấn đề, bị cha mẹ đưa tới bệnh viện tâm thần.
Liên tưởng đến phỏng đoán trước đó của bọn họ, nói không chừng lúc bà ta phát bệnh đã vô
tình giết chết con mình, nhưng không chấp nhận được sự thật này nên mới khâu thi thể con mình vào đám búp bê.
Sau đó bà ta tự sát?
Biến thành oan hồn quanh quẩn trong bệnh viện? Nơi này là không gian thần quái của người kia?
Có vẻ rất phù hợp với tiết tấu phim kinh dị.
Nhưng còn một chuyện Kỷ Vô Hoan không hiểu được: “Đỗ Toa là ai?”
Trong nhật ký không hề nhắc tới, rõ ràng luôn ở cùng nhau, ngày ngày chạm mặt, kết quả là trong mắt nữ chủ nhân dường như không tồn tại bà ta.
Lâm Cương suy đoán nói: “Nhất định là thế này, sau khi nữ chủ nhân chết đã biến thành quỷ, nhìn hộ sĩ ở đây thành quái vật.”
“Vậy vì sao Đỗ Toa lại mời chúng ta đến đây?” Kỷ Vô Hoan cảm thấy Lâm Cương phân tích cũng không phải không có lý, nhưng cậu cảm thấy vẫn có chỗ không hợp lý, dường như đã bỏ sót manh mối nào đó.
Không biết vì sao, trực giác nói cho cậu biết quan hệ giữa Đỗ Toa và nữ chủ nhân là manh mối cuối cùng để phá giải bí ẩn.
Ba người lại rơi vào trầm tư.
Nghĩ đi nghĩ lại, Kỷ Vô Hoan dần cảm thấy mệt mỏi, tối hôm qua gần như cả đêm không ngủ, hôm nay lại giày vò cả buổi, thần kinh căng thẳng đột nhiên được thả lỏng, lập tức cảm thấy mệt mỏi.
Mơ mơ màng màng buồn ngủ, cậu nhắm mắt lại, thân thể không khống chế được dựa sang bên cạnh.
Lúc sắp dựa lên người Lâm Cương thì Nhiếp Uyên ngồi đối diện đột nhiên vươn tay chặn lại.
Kỷ Vô Hoan có chỗ dựa lập tức mềm nhũn, tóc mãi xõa xuống che phủ trán, bóng lông mi chiếu xuống tạo thành một đường cong.
Thân thể Nhiếp Uyên hơi cứng lại, không tự giác nín thở.
Lâm Cương ngồi ở bên cạnh, nhìn thấy một người càng ngủ càng say, một người nhìn chằm chằm không dám động đậy, thật sự là không nhịn được nhỏ giọng nói: “Anh Nhiếp à, anh ôm cậu ấy lên giường ngủ đi.”
Hắn ngồi ngược sáng nên Lâm Cương không thấy rõ mặt, mãi một lúc sau Nhiếp Uyên mới cử động, hắn đứng lên, trực tiếp vượt qua bàn trà, vươn tay gỡ mắt kính của Kỷ Vô Hoan xuống, tay túm lấy vai cậu định đỡ dậy, kết quả là vừa ngửi tới mùi hương trên người đối phương, Nhiếp Uyên suýt theo thói quen mà túm người nào đó ném qua vai.
Lâm Cương: “… Anh Nhiếp, không ai đỡ người
như anh cả.”
“…”
Lâm Cương: “Không thì để tôi đi?”
Khóe miệng Nhiếp Uyên mím lại không vui, hắn ngẫm nghĩ vài giây, cuối cùng một tay ôm eo Kỷ Vô Hoan, một tay vòng qua chân, ôm ngang đứng lên.
Lúc hắn đang đi tới giường thì trong lòng đột nhiên truyền đến một tiếng cười khẽ, Kỷ Vô Hoan mở mắt ra, cậu không đeo kính, ánh mắt có chút mê man nhìn Nhiếp Uyên: “Tròn Tròn, tim cậu đập nhanh thế.”
Nhiếp Uyên khựng lại, sau đó mặt không đổi sắc buông tay: “Ảo giác của cậu đó.”
“Ảo giác? Ha ha ha ha, tôi nghe thấy rõ ràng, Tròn Tròn, nói thật đi, ngoài mặt cậu giả bộ bình tĩnh nhưng trong lòng sợ hết hồn đúng không?” Kỷ Vô Hoan ngã lên giường, như đạp trúng cái
đuôi của người nào đó, cực kỳ vui vẻ: “Tròn Tròn à, có muốn người ta an ủi không?”
Mặt Nhiếp Uyên càng ngày càng đen: “Biến, thật sự là bệnh không nhẹ, ở trong bệnh viện tâm thần nên tâm thần luôn à?”
“Chậc, sợ thì nói sợ, tôi cũng có cười nhạo cậu đâu…” Kỷ Vô Hoan nói xong đột nhiên ngừng cười, trừng to mắt bắt lấy một ý tưởng chợt lóe qua trong đầu, kích động kêu lên: “Tôi biết là thế nào rồi!”
Tác giả nói ra suy nghĩ của mình:
Nhiếp – lẻ loi từ trong bụng mẹ, trực tiếp ném qua vai – Viên