Nhiếp Uyên phản ứng rất nhanh, trước khi Lâm Cương kịp hét lên thì trầm giọng quát: “Đừng kêu!”
Lâm Cương đang há miệng, nghe câu trách mắng này lập tức tỉnh táo, cố gắng đè lại tiếng hét nơi cổ họng.
Kỷ Vô Hoan còn đang kinh ngạc, đột nhiên bị Nhiếp Uyên bịt miệng, lông tơ toàn thân dựng đứng: “Đệch…”
Nhiếp Uyên kề tai cậu nhắc nhở: “Suỵt, im lặng.”
Bên bọn họ đúng là vẫn yên tĩnh, nhưng những phòng khác thì sao?
Lúc đèn đột ngột tắt, các phòng ít nhiều đều có động tĩnh, tiếng hét nối tiếp hết phòng này tới phòng nọ, nhưng đều nhanh chóng ngừng lại, chỉ có một giọng nữ quen thuộc vẫn đang không ngừng gào thét, duy trì hơn mười giây, bị người khác bịt miệng mới dừng lại, sau đó chuyển thành tiếng nức nở, có tiếng một người đàn ông đang an ủi cô nàng.
“Từ Nam Y?” Nhiếp Uyên nghe ra: “Trong phòng cô ta còn có những người khác?”
Kỷ Vô Hoan đẩy tay hắn ra, cũng nhỏ giọng nói: “Đúng là cô ta, ngay phòng bên cạnh chúng ta.” Cậu cẩn thận nghe giọng nói còn lại, lập tức nhận ra: “Là một trong ba người trẻ tuổi thảo luận hôm nay, người mặc áo bò sẫm màu.”
Lâm Cương kinh ngạc: “Vậy mà cậu cũng nghe ra?”
“Ừ, giọng của cậu ta rất đặc biệt, còn trẻ nhưng lại nghiện thuốc, giọng trầm đục, răng ngả vàng, trên người nồng nặc mùi thuốc.”
Sau khi cả ba thích ứng với bóng tối mới phát hiện nơi này thật sự là tối đen, là cái kiểu vươn tay không thấy được năm ngón.
Lâm Cương lấy đèn pin ra chiếu sáng xung quanh.
Phòng vốn không lớn, đèn pin quét một vòng, không có gì khác lạ.
Nhiếp Uyên mở đèn flash trên điện thoại di động, trực tiếp chiếu lên trần nhà.
Mấy con búp bê nhựa mặt mũi tái xanh biểu cảm dữ tợn, khi đèn chiếu đến trông lại càng kinh dị.
Kỷ Vô Hoan vừa liếc mắt tới da đầu đã run lên, nhưng Nhiếp Uyên vẫn đang nhìn chằm chằm, sao cậu có thể nhận thua?
Nhưng hơn mười giây sau Lâm Cương đã không chịu nổi, anh ta không muốn nhìn tới thứ rậm rạp kia một chút nào, liền hỏi: “Giờ chúng ta làm gì đây?”
Đây là một vấn đề rất hay.
Trên đầu là một đống búp bê khủng bố, ngoài cửa có thể xuất hiện quái vật dùng máy hút bụi giết người.
Có thể làm gì?
Kỷ Vô Hoan nghĩ nghĩ: “Ngủ?”
Lâm Cương: “Cậu ngủ được?”
Kỷ Vô Hoan: “Bình thường nếu không có việc gì thì 8 rưỡi tôi đã ngủ rồi.”
“Sớm vậy?”
“Ừ, dưỡng da.” Dù sao cũng là kiếm cơm nhờ mặt, Kỷ Vô Hoan rất nâng niu khuôn mặt mình.
“…”
Kỷ Vô Hoan nói xong thì đi tới giường, nói là đi thực chất chỉ là xoay người, dù sao phòng chỉ nhỏ từng ấy.
Cậu thật sự không muốn ngủ trên cái giường xập xệ này, nhưng ở đây ngoại trừ giường thì chỉ có sô pha, nếu phải chọn cậu vẫn chọn giường.
Ngoại trừ thoải mái hơn thì giường cũng cách cửa xa hơn, nếu quái vật tiến vào còn an toàn một chút.
Vậy nên Kỷ Vô Hoan thoải mái mặc nguyên quần áo nằm xuống, cậu tháo kính để cạnh gối, một tay đặt hờ lên, đảm bảo mình có thể cầm lên ngay lập tức.
Chăn có mùi thuốc sát trùng làm Kỷ Vô Hoan không quá thoải mái, vậy nên cậu không đắp.
Lâm Cương trợn mắt há hốc mồm hỏi Nhiếp Uyên: “Anh Nhiếp, chúng ta đi ngủ thật sao?”
Nhiếp Uyên bình tĩnh hỏi ngược lại: “Không thì làm gì?”
Đúng vậy, ra không ra được, đèn cũng tắt, ngoại trừ ngủ thì bọn họ có thể làm gì?
Lâm Cương không phản bác được, lại hỏi: “Anh Nhiếp, trên giường còn có thể nằm thêm một người nữa, chúng ta ai ngủ sô pha đây?”
Sô pha chỉ một người nằm được, vậy nên nếu đi ngủ, hiển nhiên phải có một người ngủ trên giường.
Kỷ Vô Hoan nhắm mắt nhưng cũng không có ngủ, khi nghe tới vấn đề này tai đã vểnh lên.
Nhiếp Uyên và Lâm Cương lại nhỏ giọng nói gì đó, sau đó một người đi tới cạnh giường, trầm giọng nói.
“Kỷ ngu ngốc, xích cái mông vào.”
Giường sắt kê gần sát tường, Kỷ Vô Hoan đang ngủ ở phía ngoài.
Kỷ Vô Hoan không để ý tới hắn, Nhiếp Uyên cũng lười nói, trực tiếp bạo lực đẩy cả người cả gối vào trong.
“Ê!” Kỷ Vô Hoan bất mãn nhưng cũng không dám lớn tiếng tranh cãi, trừng trừng nhìn hắn, Nhiếp Uyên cũng mặc nguyên quần áo nằm xuống, đưa lưng về phía cậu không quan tâm.
Giường không lớn, nhưng may là Kỷ Vô Hoan và Nhiếp Uyên đều không béo, miễn cưỡng có thể nằm, chỉ là giường có hơi ngắn.
Kỷ Vô Hoan 1m83, hơi gập chân lại là có thể nằm ngủ, Nhiếp Uyên thì không, hắn cao gần 1m90, chân thò luôn khỏi giường.
Nhưng tư thế này có thể lập tức đứng dậy.
Lâm Cương ngồi trên sô pha, anh không ngủ được, nghiêng người nhìn chằm chằm cửa, tay trái cầm dao tay phải cầm đèn pin.
Thật ra Kỷ Vô Hoan cũng không ngủ được, từ lúc lại đến giờ, thế giới quan của cậu đã bị phá hủy rồi lại tái sinh.
Người bình thường đều cần chút thời gian để thích nghi, dù nói muốn ngủ sớm cho đẹp da nhưng chỉ là nhắm mắt nghỉ ngơi.
Nhưng so với Lâm Cương đang khẩn trương không dám cử động ngồi trên sô pha thì nằm ở trên giường vẫn thoải mái hơn nhiều, dù sao hôm nay mắt cậu chịu đủ tra tấn rồi, giờ vẫn còn khó chịu.
Kỷ Vô Hoan nhắm mắt lại, cả gian phòng đều trở nên yên tĩnh, chỉ có hai cây đèn pin mở ra đặt trên bàn, một cái chiếu sáng hơn phân nửa trần nhà, một cái chiếu tới cửa phòng.
Có lẽ sợ sẽ phát ra âm thanh gì, Lâm Cương ngồi một lát trên ghế sa lon rồi cẩn thận cất dao đi, cũng mặc nguyên quần áo nằm xuống.
Trong phòng rất yên tĩnh, chỉ có thể nghe được tiếng nức nở đứt quãng cùng tiếng an ủi ở cách vách.
Trong hoàn cảnh này, không ai ngủ được.
Nhiếp Uyên cũng vậy, hắn vẫn nhìn chằm chằm trần nhà, nhưng nằm một hồi, tiếng khóc cách vách biến mất, hắn dần dần buồn ngủ.
Trong lúc lơ mơ ngủ, có một bàn tay lạnh lẽo mò lên mặt hắn, sau đó là một thân thể chậm rãi lết tới gần.
Nhiếp Uyên choàng tỉnh, cơ thể lập tức cứng lại, ngực lạnh toát.
Thứ kia đang thổi khí bên tai hắn, hơi thở ấm áp.
Vật sống?
Hắn không dám lập tức mở mắt, toàn thân đã căng chặt, nắm chặt con dao dưới gối, nhưng một giây sau, vang lên bên tai là một tiếng nói khàn khàn dễ nghe, như đang liếm lỗ tai hắn: “Tròn Tròn, không thể nhịn được… tôi đói quá.”
“…”
Tác giả nói ra suy nghĩ của mình:
Trèo lên trường Tròn Tròn ✓
_____________
Lâm Cương đang há miệng, nghe câu trách mắng này lập tức tỉnh táo, cố gắng đè lại tiếng hét nơi cổ họng.
Kỷ Vô Hoan còn đang kinh ngạc, đột nhiên bị Nhiếp Uyên bịt miệng, lông tơ toàn thân dựng đứng: “Đệch…”
Nhiếp Uyên kề tai cậu nhắc nhở: “Suỵt, im lặng.”
Bên bọn họ đúng là vẫn yên tĩnh, nhưng những phòng khác thì sao?
Lúc đèn đột ngột tắt, các phòng ít nhiều đều có động tĩnh, tiếng hét nối tiếp hết phòng này tới phòng nọ, nhưng đều nhanh chóng ngừng lại, chỉ có một giọng nữ quen thuộc vẫn đang không ngừng gào thét, duy trì hơn mười giây, bị người khác bịt miệng mới dừng lại, sau đó chuyển thành tiếng nức nở, có tiếng một người đàn ông đang an ủi cô nàng.
“Từ Nam Y?” Nhiếp Uyên nghe ra: “Trong phòng cô ta còn có những người khác?”
Kỷ Vô Hoan đẩy tay hắn ra, cũng nhỏ giọng nói: “Đúng là cô ta, ngay phòng bên cạnh chúng ta.” Cậu cẩn thận nghe giọng nói còn lại, lập tức nhận ra: “Là một trong ba người trẻ tuổi thảo luận hôm nay, người mặc áo bò sẫm màu.”
Lâm Cương kinh ngạc: “Vậy mà cậu cũng nghe ra?”
“Ừ, giọng của cậu ta rất đặc biệt, còn trẻ nhưng lại nghiện thuốc, giọng trầm đục, răng ngả vàng, trên người nồng nặc mùi thuốc.”
Sau khi cả ba thích ứng với bóng tối mới phát hiện nơi này thật sự là tối đen, là cái kiểu vươn tay không thấy được năm ngón.
Lâm Cương lấy đèn pin ra chiếu sáng xung quanh.
Phòng vốn không lớn, đèn pin quét một vòng, không có gì khác lạ.
Nhiếp Uyên mở đèn flash trên điện thoại di động, trực tiếp chiếu lên trần nhà.
Mấy con búp bê nhựa mặt mũi tái xanh biểu cảm dữ tợn, khi đèn chiếu đến trông lại càng kinh dị.
Kỷ Vô Hoan vừa liếc mắt tới da đầu đã run lên, nhưng Nhiếp Uyên vẫn đang nhìn chằm chằm, sao cậu có thể nhận thua?
Nhưng hơn mười giây sau Lâm Cương đã không chịu nổi, anh ta không muốn nhìn tới thứ rậm rạp kia một chút nào, liền hỏi: “Giờ chúng ta làm gì đây?”
Đây là một vấn đề rất hay.
Trên đầu là một đống búp bê khủng bố, ngoài cửa có thể xuất hiện quái vật dùng máy hút bụi giết người.
Có thể làm gì?
Kỷ Vô Hoan nghĩ nghĩ: “Ngủ?”
Lâm Cương: “Cậu ngủ được?”
Kỷ Vô Hoan: “Bình thường nếu không có việc gì thì 8 rưỡi tôi đã ngủ rồi.”
“Sớm vậy?”
“Ừ, dưỡng da.” Dù sao cũng là kiếm cơm nhờ mặt, Kỷ Vô Hoan rất nâng niu khuôn mặt mình.
“…”
Kỷ Vô Hoan nói xong thì đi tới giường, nói là đi thực chất chỉ là xoay người, dù sao phòng chỉ nhỏ từng ấy.
Cậu thật sự không muốn ngủ trên cái giường xập xệ này, nhưng ở đây ngoại trừ giường thì chỉ có sô pha, nếu phải chọn cậu vẫn chọn giường.
Ngoại trừ thoải mái hơn thì giường cũng cách cửa xa hơn, nếu quái vật tiến vào còn an toàn một chút.
Vậy nên Kỷ Vô Hoan thoải mái mặc nguyên quần áo nằm xuống, cậu tháo kính để cạnh gối, một tay đặt hờ lên, đảm bảo mình có thể cầm lên ngay lập tức.
Chăn có mùi thuốc sát trùng làm Kỷ Vô Hoan không quá thoải mái, vậy nên cậu không đắp.
Lâm Cương trợn mắt há hốc mồm hỏi Nhiếp Uyên: “Anh Nhiếp, chúng ta đi ngủ thật sao?”
Nhiếp Uyên bình tĩnh hỏi ngược lại: “Không thì làm gì?”
Đúng vậy, ra không ra được, đèn cũng tắt, ngoại trừ ngủ thì bọn họ có thể làm gì?
Lâm Cương không phản bác được, lại hỏi: “Anh Nhiếp, trên giường còn có thể nằm thêm một người nữa, chúng ta ai ngủ sô pha đây?”
Sô pha chỉ một người nằm được, vậy nên nếu đi ngủ, hiển nhiên phải có một người ngủ trên giường.
Kỷ Vô Hoan nhắm mắt nhưng cũng không có ngủ, khi nghe tới vấn đề này tai đã vểnh lên.
Nhiếp Uyên và Lâm Cương lại nhỏ giọng nói gì đó, sau đó một người đi tới cạnh giường, trầm giọng nói.
“Kỷ ngu ngốc, xích cái mông vào.”
Giường sắt kê gần sát tường, Kỷ Vô Hoan đang ngủ ở phía ngoài.
Kỷ Vô Hoan không để ý tới hắn, Nhiếp Uyên cũng lười nói, trực tiếp bạo lực đẩy cả người cả gối vào trong.
“Ê!” Kỷ Vô Hoan bất mãn nhưng cũng không dám lớn tiếng tranh cãi, trừng trừng nhìn hắn, Nhiếp Uyên cũng mặc nguyên quần áo nằm xuống, đưa lưng về phía cậu không quan tâm.
Giường không lớn, nhưng may là Kỷ Vô Hoan và Nhiếp Uyên đều không béo, miễn cưỡng có thể nằm, chỉ là giường có hơi ngắn.
Kỷ Vô Hoan 1m83, hơi gập chân lại là có thể nằm ngủ, Nhiếp Uyên thì không, hắn cao gần 1m90, chân thò luôn khỏi giường.
Nhưng tư thế này có thể lập tức đứng dậy.
Lâm Cương ngồi trên sô pha, anh không ngủ được, nghiêng người nhìn chằm chằm cửa, tay trái cầm dao tay phải cầm đèn pin.
Thật ra Kỷ Vô Hoan cũng không ngủ được, từ lúc lại đến giờ, thế giới quan của cậu đã bị phá hủy rồi lại tái sinh.
Người bình thường đều cần chút thời gian để thích nghi, dù nói muốn ngủ sớm cho đẹp da nhưng chỉ là nhắm mắt nghỉ ngơi.
Nhưng so với Lâm Cương đang khẩn trương không dám cử động ngồi trên sô pha thì nằm ở trên giường vẫn thoải mái hơn nhiều, dù sao hôm nay mắt cậu chịu đủ tra tấn rồi, giờ vẫn còn khó chịu.
Kỷ Vô Hoan nhắm mắt lại, cả gian phòng đều trở nên yên tĩnh, chỉ có hai cây đèn pin mở ra đặt trên bàn, một cái chiếu sáng hơn phân nửa trần nhà, một cái chiếu tới cửa phòng.
Có lẽ sợ sẽ phát ra âm thanh gì, Lâm Cương ngồi một lát trên ghế sa lon rồi cẩn thận cất dao đi, cũng mặc nguyên quần áo nằm xuống.
Trong phòng rất yên tĩnh, chỉ có thể nghe được tiếng nức nở đứt quãng cùng tiếng an ủi ở cách vách.
Trong hoàn cảnh này, không ai ngủ được.
Nhiếp Uyên cũng vậy, hắn vẫn nhìn chằm chằm trần nhà, nhưng nằm một hồi, tiếng khóc cách vách biến mất, hắn dần dần buồn ngủ.
Trong lúc lơ mơ ngủ, có một bàn tay lạnh lẽo mò lên mặt hắn, sau đó là một thân thể chậm rãi lết tới gần.
Nhiếp Uyên choàng tỉnh, cơ thể lập tức cứng lại, ngực lạnh toát.
Thứ kia đang thổi khí bên tai hắn, hơi thở ấm áp.
Vật sống?
Hắn không dám lập tức mở mắt, toàn thân đã căng chặt, nắm chặt con dao dưới gối, nhưng một giây sau, vang lên bên tai là một tiếng nói khàn khàn dễ nghe, như đang liếm lỗ tai hắn: “Tròn Tròn, không thể nhịn được… tôi đói quá.”
“…”
Tác giả nói ra suy nghĩ của mình:
Trèo lên trường Tròn Tròn ✓
_____________