Anh ta ngồi đối diện tôi, thấy anh ta, tôi để tờ báo qua một bên.
Trên bìa tờ báo là tin tức của anh ta, ánh mắt của anh ta rơi xuống tờ báo nằm bên cạnh tôi, mày nhíu chặt, có vẻ không vui.
"Trong phạm vi tầm mắt của tôi, tôi không muốn nhìn thấy bất kỳ tờ báo nào." Giọng nói của anh ta trầm thấp lạnh lẽo.
"A!" Tôi đáp một tiếng, tiện tay ném tờ báo vào sọt rác: "Thật xin lỗi, tôi không biết là anh ghét nhìn thấy mấy tờ báo, sau này tôi sẽ không mua nữa."
Giọng nói của tôi bình thản, khéo léo.
Ánh mắt anh ta nhìn tôi càng thêm kỳ quái, dường như có chút hoang mang: "Em không có gì muốn nói với tôi sao?"
Tôi nuốt một ngụm cháo, ngẩng đầu nhìn anh ta: "Anh cảm thấy là tôi có gì muốn nói với anh sao?"
"Chuyện tối hôm qua tôi không có về, em không có gì bất mãn sao?"
"Đó là do anh có việc bận." Tôi chủ động tìm cái cớ cho anh ta, người bận rộn như anh ta, ban đêm không về nhà là chuyện hoàn toàn có thể lý giải!
"Tin tức đăng trên báo, em không có gì muốn hỏi tôi sao?" Chân mày anh ta nhíu lại càng chặt hơn.
"Scandal thôi, tôi cũng từng bị rồi, không nên để ý tới." Tôi lạnh nhạt nói, ăn xong một chén cháo, tôi ăn thêm chén nữa, khẩu vị hôm nay thật tốt.
"Suốt buổi tối hôm qua em cũng không có gọi điện thoại cho tôi!" Những lời này của anh ta giống như đang oán trách.
Tôi nhìn anh ta, nhíu mày: "Anh hy vọng tôi gọi cho anh?"
"Em phải nên gọi điện thoại cho tôi!"
"Tôi cảm thấy không cần thiết phải gọi cho anh!"
"Em cứ như vậy không quan tâm đến tôi sao?" Anh ta nheo lại đôi mắt như của loài báo săn mồi nhìn chằm chằm vào tôi, đợi tôi trả lời.
Sao tôi lại cảm thấy anh ta giống như một đứa trẻ to xác đang cực kỳ bất mãn mà oán trách tôi?
Tôi cong khóe môi, buông cái muỗng trong tay ra, nói với anh ta: "Tôi làm sao quản anh đây? Người phụ nữ có thể tự chăm sóc bản thân mình đã là tốt lắm rồi, người đàn ông tốt không cần phụ nữ quản, người đàn ông hư, muốn quản cũng không quản được, người đàn ông đối xử tốt với mình không cần mình phải bận tâm, đàn ông đối với mình không tốt, sẽ không để cho mình xen vào chuyện của anh ta, người đàn ông yêu mình, sẽ không muốn mình lo lắng, người đàn ông không yêu mình, không đến lượt mình quan tâm."
Anh ta nghe xong, có chút ngoài ý muốn, khuôn mặt lạnh lùng có một tia cười yếu ớt: "Vậy em cảm thấy tôi thuộc loại người nào? Muốn quản cũng không quản được? Không cần người khác xen vào? Hay là, không tới lượt em quan tâm?"
"Tất cả!" Tôi ăn xong một ngụm cháo cuối cùng, lau miệng nói: "Tôi ăn no rồi, anh cứ từ từ mà ăn." Nói xong đứng lên, chợt nghĩ tới cái gì: "Đúng rồi, nếu lần sau anh không về, hy vọng là anh sẽ gọi điện thoại báo cho tôi biết."
Trên bìa tờ báo là tin tức của anh ta, ánh mắt của anh ta rơi xuống tờ báo nằm bên cạnh tôi, mày nhíu chặt, có vẻ không vui.
"Trong phạm vi tầm mắt của tôi, tôi không muốn nhìn thấy bất kỳ tờ báo nào." Giọng nói của anh ta trầm thấp lạnh lẽo.
"A!" Tôi đáp một tiếng, tiện tay ném tờ báo vào sọt rác: "Thật xin lỗi, tôi không biết là anh ghét nhìn thấy mấy tờ báo, sau này tôi sẽ không mua nữa."
Giọng nói của tôi bình thản, khéo léo.
Ánh mắt anh ta nhìn tôi càng thêm kỳ quái, dường như có chút hoang mang: "Em không có gì muốn nói với tôi sao?"
Tôi nuốt một ngụm cháo, ngẩng đầu nhìn anh ta: "Anh cảm thấy là tôi có gì muốn nói với anh sao?"
"Chuyện tối hôm qua tôi không có về, em không có gì bất mãn sao?"
"Đó là do anh có việc bận." Tôi chủ động tìm cái cớ cho anh ta, người bận rộn như anh ta, ban đêm không về nhà là chuyện hoàn toàn có thể lý giải!
"Tin tức đăng trên báo, em không có gì muốn hỏi tôi sao?" Chân mày anh ta nhíu lại càng chặt hơn.
"Scandal thôi, tôi cũng từng bị rồi, không nên để ý tới." Tôi lạnh nhạt nói, ăn xong một chén cháo, tôi ăn thêm chén nữa, khẩu vị hôm nay thật tốt.
"Suốt buổi tối hôm qua em cũng không có gọi điện thoại cho tôi!" Những lời này của anh ta giống như đang oán trách.
Tôi nhìn anh ta, nhíu mày: "Anh hy vọng tôi gọi cho anh?"
"Em phải nên gọi điện thoại cho tôi!"
"Tôi cảm thấy không cần thiết phải gọi cho anh!"
"Em cứ như vậy không quan tâm đến tôi sao?" Anh ta nheo lại đôi mắt như của loài báo săn mồi nhìn chằm chằm vào tôi, đợi tôi trả lời.
Sao tôi lại cảm thấy anh ta giống như một đứa trẻ to xác đang cực kỳ bất mãn mà oán trách tôi?
Tôi cong khóe môi, buông cái muỗng trong tay ra, nói với anh ta: "Tôi làm sao quản anh đây? Người phụ nữ có thể tự chăm sóc bản thân mình đã là tốt lắm rồi, người đàn ông tốt không cần phụ nữ quản, người đàn ông hư, muốn quản cũng không quản được, người đàn ông đối xử tốt với mình không cần mình phải bận tâm, đàn ông đối với mình không tốt, sẽ không để cho mình xen vào chuyện của anh ta, người đàn ông yêu mình, sẽ không muốn mình lo lắng, người đàn ông không yêu mình, không đến lượt mình quan tâm."
Anh ta nghe xong, có chút ngoài ý muốn, khuôn mặt lạnh lùng có một tia cười yếu ớt: "Vậy em cảm thấy tôi thuộc loại người nào? Muốn quản cũng không quản được? Không cần người khác xen vào? Hay là, không tới lượt em quan tâm?"
"Tất cả!" Tôi ăn xong một ngụm cháo cuối cùng, lau miệng nói: "Tôi ăn no rồi, anh cứ từ từ mà ăn." Nói xong đứng lên, chợt nghĩ tới cái gì: "Đúng rồi, nếu lần sau anh không về, hy vọng là anh sẽ gọi điện thoại báo cho tôi biết."