Nghe qua thật phức tạp, nhưng dù sao cũng rõ ràng một chuyện là ngay mai có xe về rồi!
Tâm tình tôi lập tức vui vẻ, trên mặt cũng nở lên nụ cười.
Đã lâu không được gặp ông ngoại, đợi đến lúc trở về sẽ chăm sóc ông ngoại thật tốt, lần này xem như gặp phải đại nạn mà không chết, té xuống địa phương quỷ quái này, nếu lúc đó Lục Minh Hiên không có té xuống sườn dốc cùng tôi, thì bây giờ tôi sẽ chỉ có một mình, lúc đó cũng không biết tôi sẽ ra sao nữa, nếu có chết chắc cũng không ai biết!
"Chân em không sao chứ?" Đột nhiên anh ta hỏi tôi, nhìn chằm chằm chân tôi.
Bây giờ tôi mới nhớ hôm qua chân tôi bị thương, cử động cổ chân một chút, vậy mà không thấy đau nữa!
"Không có việc gì nữa rồi." Tôi cười vui vẻ.
Anh ta nhìn tôi cười, ánh mắt ánh lên tia sáng dịu dàng, giống như nghĩ tới cái gì, nói: "Sao tôi lại cảm thấy nụ cười này của em đối với tôi thật xa lạ? Hình như ở trước mặt tôi, em chưa bao giờ cười vui vẻ như vậy."
Tôi im lặng một chút, cẩn thận nhớ lại, hình như trước giờ tôi không có cười trước mặt anh ta.
Mỗi lần ở cùng với anh ta, ngoài làm tình ra, còn lại thì cũng là làm tình, hơn nữa anh ta thô bạo như vậy, mỗi lần đều làm tôi rất đau, không khóc là may rồi, làm sao mà cười nổi.
Nghĩ đi nghĩ lại, nụ cười trên mặt tôi nhạt đi, rồi dần dần trở nên ưu thương.
Dường như anh ta nhìn ra được tâm trạng buồn bã của tôi, nói với tôi: "Em cười rất đẹp, về sau cười nhiều một chút."
Tôi cười khổ trong lòng, căn bản không có chuyện gì vui, làm sao cười được?
****************************************
Nháy mắt, trời lại tối rồi! Qua một đêm này nữa, là có thể rời khỏi đây rồi! Ôm theo tâm trạng vui sướng, tôi lên giường ngủ sớm.
Đột nhiên, cửa bị đẩy ra, Lục Minh Hiên đi vào.
Tôi ngạc nhiên nhìn anh ta: "Sao anh lại vào đây?"
"Tôi không vào đây làm sao ngủ được?"
"Đêm nay anh ngủ với tôi?" Tôi lại nghĩ đến những chuyện đáng sợ trong lòng, lỡ nửa đêm ham muốn của anh ta lại bộc phát phải làm sao đây? Chỗ này chật chội, cách âm cũng không tốt, lỡ bị dì và chú nghe được thì mắc cỡ chết!
Sắc mặt tôi càng ngày càng kém.
"Biểu tình của em như vậy là sao đây?" Dường như anh ta đã nhìn thấu suy nghĩ của tôi, không vui nhìn chằm chằm tôi: "Em không muốn ngủ chung với tôi sao?"
"Ở đây có phòng khác không?" Tôi hỏi.
Sắc mặt anh ta càng khó nhìn, tức giận trừng mắt nhìn tôi.
Tâm tình tôi lập tức vui vẻ, trên mặt cũng nở lên nụ cười.
Đã lâu không được gặp ông ngoại, đợi đến lúc trở về sẽ chăm sóc ông ngoại thật tốt, lần này xem như gặp phải đại nạn mà không chết, té xuống địa phương quỷ quái này, nếu lúc đó Lục Minh Hiên không có té xuống sườn dốc cùng tôi, thì bây giờ tôi sẽ chỉ có một mình, lúc đó cũng không biết tôi sẽ ra sao nữa, nếu có chết chắc cũng không ai biết!
"Chân em không sao chứ?" Đột nhiên anh ta hỏi tôi, nhìn chằm chằm chân tôi.
Bây giờ tôi mới nhớ hôm qua chân tôi bị thương, cử động cổ chân một chút, vậy mà không thấy đau nữa!
"Không có việc gì nữa rồi." Tôi cười vui vẻ.
Anh ta nhìn tôi cười, ánh mắt ánh lên tia sáng dịu dàng, giống như nghĩ tới cái gì, nói: "Sao tôi lại cảm thấy nụ cười này của em đối với tôi thật xa lạ? Hình như ở trước mặt tôi, em chưa bao giờ cười vui vẻ như vậy."
Tôi im lặng một chút, cẩn thận nhớ lại, hình như trước giờ tôi không có cười trước mặt anh ta.
Mỗi lần ở cùng với anh ta, ngoài làm tình ra, còn lại thì cũng là làm tình, hơn nữa anh ta thô bạo như vậy, mỗi lần đều làm tôi rất đau, không khóc là may rồi, làm sao mà cười nổi.
Nghĩ đi nghĩ lại, nụ cười trên mặt tôi nhạt đi, rồi dần dần trở nên ưu thương.
Dường như anh ta nhìn ra được tâm trạng buồn bã của tôi, nói với tôi: "Em cười rất đẹp, về sau cười nhiều một chút."
Tôi cười khổ trong lòng, căn bản không có chuyện gì vui, làm sao cười được?
****************************************
Nháy mắt, trời lại tối rồi! Qua một đêm này nữa, là có thể rời khỏi đây rồi! Ôm theo tâm trạng vui sướng, tôi lên giường ngủ sớm.
Đột nhiên, cửa bị đẩy ra, Lục Minh Hiên đi vào.
Tôi ngạc nhiên nhìn anh ta: "Sao anh lại vào đây?"
"Tôi không vào đây làm sao ngủ được?"
"Đêm nay anh ngủ với tôi?" Tôi lại nghĩ đến những chuyện đáng sợ trong lòng, lỡ nửa đêm ham muốn của anh ta lại bộc phát phải làm sao đây? Chỗ này chật chội, cách âm cũng không tốt, lỡ bị dì và chú nghe được thì mắc cỡ chết!
Sắc mặt tôi càng ngày càng kém.
"Biểu tình của em như vậy là sao đây?" Dường như anh ta đã nhìn thấu suy nghĩ của tôi, không vui nhìn chằm chằm tôi: "Em không muốn ngủ chung với tôi sao?"
"Ở đây có phòng khác không?" Tôi hỏi.
Sắc mặt anh ta càng khó nhìn, tức giận trừng mắt nhìn tôi.