"Sao cô cũng tới đây?" Lục Minh Hiên nhíu mày.
"Là thư ký của anh nói cho em biết, em vừa nghe được tin tức của anh, lập tức liền đến đây."
Ánh mắt sắc bén của Lục Minh Hiên chuyển qua người thư ký, thư ký chột dạ cúi đầu: "Chuyện này.... Tiểu thư đây thực sự rất lo lắng cho Lục tổng, một ngày gọi đến mười mấy lần, lúc này khi vừa cúp điện thoại của ngài xong thì Dương tiểu thư lại gọi đến, vì thế.... Tôi đã nói cho cô ấy."
"Hiên Hiên, em thật sự rất lo lắng cho anh, anh không nên trách thư ký." Dương Tử Huyên chớp chớp đôi mắt ngấn nước, trông có vẻ điềm đạm đáng yêu.
"....." Lục Minh Hiên không nói gì, trầm mặc một hồi mới nói: "Tôi không sao rồi, cô về đi."
"Anh còn chưa có nói với em hai ngày nay anh đã đi đâu!" Lúc nói những lời này, cô ta mới chú ý đến tôi ở sau lưng Lục Minh Hiên: "Này, tại sao cô lại đứng đây? Hôm đó kêu cô đi lấy nước, vậy mà cô đi luôn không quay lại!"
Tôi không muốn nói chuyện cùng anh ta, Lục Minh Hiên cũng nhận ra nên nói thay tôi: "Cô ấy bị trượt chân lăn xuống sườn dốc, tôi cứu cô ấy nên bị ngã theo."
"Cái gì? Lăn xuống sườn dốc? Vậy anh có bị thương không? Vết thương chỗ nào để em xem xem." Dương Tử Huyên khẩn trương la lên, cầm lấy tay anh ta, nhìn thấy mấy vết xước trên tay, khoa trương hô to: "Ôi trời ơi, anh bị thương rồi, có đau hay không, cần đi bệnh viện không? Sườn dốc cao như vậy mà lăn xuống không biết có bị thương tổn gì bên trong không nữa, tốt nhất nên đi bệnh viện kiểm tra thôi..... "
Tôi có chút không chịu nổi tiếng hét của cô ta, thật muốn che lỗ tai.
Không phải chỉ là vết xước do cành cây thôi sao, bị thương ngoài da thôi, máu cũng không chảy một giọt, khẩn trương như vậy làm gì? Thật là khoa trương! Bị thương bên trong sao? Không chừng cũng bị chấn thương sọ não rồi đó, tốt nhất nên đi kiểm tra lại đầu óc một chút!
"Tôi không sao, chỉ bị thương ngoài da mà thôi." Lục Minh Hiên rút tay lại.
Cô ta bĩu môi không vui, đột nhiên trừng mắt nhìn tôi, mắng: "Cô gái này sao lại ngu ngốc như vậy chứ, kêu cô đi lấy có bình nước thôi mà cũng trượt chân lăn xuống dốc! Té một mình là được rồi, còn muốn kéo Hiên Hiên theo! Hẳn cô là cố tình đi! Nếu Hiên Hiên có xảy ra chuyện gì, tôi sẽ là người thứ nhất hỏi tội cô!"
Tôi im lặng, không biết phải nói cái gì.
Cô gái này là đang lấy tôi ra để trút giận đây mà, trong lòng không thoải mái liền đem người khác ra mắng sao? Cho dù Lục Minh Hiên có chết thì cũng có quan hệ gì với cô ta chứ?
Mặc dù rất bất mãn trong lòng, nhưng tôi cũng nhịn xuống không có mắng lại cô ta, ăn nói khép nép: "Thật xin lỗi, lần này là tôi không tốt, lần sau sẽ không để xảy ra chuyện như vậy nữa."
"Là thư ký của anh nói cho em biết, em vừa nghe được tin tức của anh, lập tức liền đến đây."
Ánh mắt sắc bén của Lục Minh Hiên chuyển qua người thư ký, thư ký chột dạ cúi đầu: "Chuyện này.... Tiểu thư đây thực sự rất lo lắng cho Lục tổng, một ngày gọi đến mười mấy lần, lúc này khi vừa cúp điện thoại của ngài xong thì Dương tiểu thư lại gọi đến, vì thế.... Tôi đã nói cho cô ấy."
"Hiên Hiên, em thật sự rất lo lắng cho anh, anh không nên trách thư ký." Dương Tử Huyên chớp chớp đôi mắt ngấn nước, trông có vẻ điềm đạm đáng yêu.
"....." Lục Minh Hiên không nói gì, trầm mặc một hồi mới nói: "Tôi không sao rồi, cô về đi."
"Anh còn chưa có nói với em hai ngày nay anh đã đi đâu!" Lúc nói những lời này, cô ta mới chú ý đến tôi ở sau lưng Lục Minh Hiên: "Này, tại sao cô lại đứng đây? Hôm đó kêu cô đi lấy nước, vậy mà cô đi luôn không quay lại!"
Tôi không muốn nói chuyện cùng anh ta, Lục Minh Hiên cũng nhận ra nên nói thay tôi: "Cô ấy bị trượt chân lăn xuống sườn dốc, tôi cứu cô ấy nên bị ngã theo."
"Cái gì? Lăn xuống sườn dốc? Vậy anh có bị thương không? Vết thương chỗ nào để em xem xem." Dương Tử Huyên khẩn trương la lên, cầm lấy tay anh ta, nhìn thấy mấy vết xước trên tay, khoa trương hô to: "Ôi trời ơi, anh bị thương rồi, có đau hay không, cần đi bệnh viện không? Sườn dốc cao như vậy mà lăn xuống không biết có bị thương tổn gì bên trong không nữa, tốt nhất nên đi bệnh viện kiểm tra thôi..... "
Tôi có chút không chịu nổi tiếng hét của cô ta, thật muốn che lỗ tai.
Không phải chỉ là vết xước do cành cây thôi sao, bị thương ngoài da thôi, máu cũng không chảy một giọt, khẩn trương như vậy làm gì? Thật là khoa trương! Bị thương bên trong sao? Không chừng cũng bị chấn thương sọ não rồi đó, tốt nhất nên đi kiểm tra lại đầu óc một chút!
"Tôi không sao, chỉ bị thương ngoài da mà thôi." Lục Minh Hiên rút tay lại.
Cô ta bĩu môi không vui, đột nhiên trừng mắt nhìn tôi, mắng: "Cô gái này sao lại ngu ngốc như vậy chứ, kêu cô đi lấy có bình nước thôi mà cũng trượt chân lăn xuống dốc! Té một mình là được rồi, còn muốn kéo Hiên Hiên theo! Hẳn cô là cố tình đi! Nếu Hiên Hiên có xảy ra chuyện gì, tôi sẽ là người thứ nhất hỏi tội cô!"
Tôi im lặng, không biết phải nói cái gì.
Cô gái này là đang lấy tôi ra để trút giận đây mà, trong lòng không thoải mái liền đem người khác ra mắng sao? Cho dù Lục Minh Hiên có chết thì cũng có quan hệ gì với cô ta chứ?
Mặc dù rất bất mãn trong lòng, nhưng tôi cũng nhịn xuống không có mắng lại cô ta, ăn nói khép nép: "Thật xin lỗi, lần này là tôi không tốt, lần sau sẽ không để xảy ra chuyện như vậy nữa."