Mặc dù rất bất mãn trong lòng, nhưng tôi cũng nhịn xuống không có mắng lại cô ta, ăn nói khép nép: "Thật xin lỗi, lần này là tôi không tốt, lần sau sẽ không để xảy ra chuyện như vậy nữa."
Cô ta nhìn thấy thái độ khiêm nhường của tôi, càng mắng càng hăng: "Cô có chắc không? Cô dùng cái gì để cam đoan với tôi chứ! Vị trí trợ lý của cô không xứng! Làm cho Hiên Hiên phải gánh chịu cực khổ cùng với cô, cô tính phải làm sao đây? Nếu tôi mà là cô, tôi sẽ tự động từ chức, còn ở lại đây mặt dày thật là xấu hổ quá đi mất...."
"Đủ rồi đó!" Lục Minh Hiên gầm lên một tiếng, mọi người đều giật thót tim, ngay cả Dương Tử Huyên cũng hoảng sợ.
"Hiên Hiên, anh bị làm sao vậy?" Dương Tử Huyên lập tức biến hình lại làm người phụ nữ yếu đuối, đưa cặp mắt đáng thương nhìn Lục Minh Hiên.
Lục Minh Hiên đưa tay ôm lấy thắt lưng tôi, sức lực mạnh mẽ làm tôi giật mình.
"Cô ấy không phải trợ lý, mà là người phụ nữ của Lục Minh Hiên tôi, cô không có tư cách trách cứ cô ấy!"
Những lời này vừa thốt ra, sắc mặt Dương Tử Huyên tái mét.
Trong nháy mắt, tim tôi đập lỡ mấy nhịp, kinh ngạc nhìn sang gương mặt lạnh lùng tuấn tú kia.
"Hiên Hiên, anh....." Dương Tử Huyên tức giận nói không nên lời.
"Nếu không còn gì để nói, mời Dương tiểu thư trở về, tôi còn có việc đi trước!" Anh ta nói xong ngang ngược ôm thắt lưng tôi tiêu sái bước lên xe.
Xe chạy đi, tôi nhìn thấy Dương Tử Huyên đứng tại chỗ giận đến nghiến răng, bóng dáng mảnh khảnh kia dần dần trở nên xa xôi, mờ nhạt rồi biến mất trong tầm mắt tôi.
Tôi thu hồi tầm mắt, liếc sang Lục Minh Hiên một cái, anh ta đang chăm chú lái xe, gương mặt cương nghị hoàn mỹ, quá đẹp trai, trong lòng tôi loạn cả lên.
Đáng chết, sao tim lại đập nhanh như vậy?
****************************
Từ sau khi phát sinh sự kiện lần trước, quan hệ giữa tôi và Lục Minh Hiên có sự biến hóa một cách rõ rệt.
Buổi tối anh ta sẽ dành thời gian ăn cơm cùng tôi, buổi sáng cũng ở nhà ăn sáng với tôi, sau đó đưa tôi về nhà ông ngoại, buổi chiều có thời gian cũng sẽ đón tôi về biệt thự.
Bởi vì mối quan hệ với anh ta, nên tôi cũng ký được vài hợp đồng quảng cáo tốt, mỗi ngày đều phải tranh thủ đến công ty đóng quảng cáo, lúc tan tầm, anh ta sẽ đợi tôi ở trước cửa công ty, làm cho tôi bất ngờ, thậm chí còn chuẩn bị hoa cho tôi, hoặc đôi khi còn tặng tôi một hộp sô cô la.
Cảm giác của tôi đối với anh ta cũng dần dần thay đổi, thật ra anh ta cũng không phải là người xấu, sửa lại tính tình một chút, đối xử với tôi dịu dàng một chút, cũng có thể được coi là một tình nhân ưu tú, nhưng chỉ là tình nhân mà thôi.
Cô ta nhìn thấy thái độ khiêm nhường của tôi, càng mắng càng hăng: "Cô có chắc không? Cô dùng cái gì để cam đoan với tôi chứ! Vị trí trợ lý của cô không xứng! Làm cho Hiên Hiên phải gánh chịu cực khổ cùng với cô, cô tính phải làm sao đây? Nếu tôi mà là cô, tôi sẽ tự động từ chức, còn ở lại đây mặt dày thật là xấu hổ quá đi mất...."
"Đủ rồi đó!" Lục Minh Hiên gầm lên một tiếng, mọi người đều giật thót tim, ngay cả Dương Tử Huyên cũng hoảng sợ.
"Hiên Hiên, anh bị làm sao vậy?" Dương Tử Huyên lập tức biến hình lại làm người phụ nữ yếu đuối, đưa cặp mắt đáng thương nhìn Lục Minh Hiên.
Lục Minh Hiên đưa tay ôm lấy thắt lưng tôi, sức lực mạnh mẽ làm tôi giật mình.
"Cô ấy không phải trợ lý, mà là người phụ nữ của Lục Minh Hiên tôi, cô không có tư cách trách cứ cô ấy!"
Những lời này vừa thốt ra, sắc mặt Dương Tử Huyên tái mét.
Trong nháy mắt, tim tôi đập lỡ mấy nhịp, kinh ngạc nhìn sang gương mặt lạnh lùng tuấn tú kia.
"Hiên Hiên, anh....." Dương Tử Huyên tức giận nói không nên lời.
"Nếu không còn gì để nói, mời Dương tiểu thư trở về, tôi còn có việc đi trước!" Anh ta nói xong ngang ngược ôm thắt lưng tôi tiêu sái bước lên xe.
Xe chạy đi, tôi nhìn thấy Dương Tử Huyên đứng tại chỗ giận đến nghiến răng, bóng dáng mảnh khảnh kia dần dần trở nên xa xôi, mờ nhạt rồi biến mất trong tầm mắt tôi.
Tôi thu hồi tầm mắt, liếc sang Lục Minh Hiên một cái, anh ta đang chăm chú lái xe, gương mặt cương nghị hoàn mỹ, quá đẹp trai, trong lòng tôi loạn cả lên.
Đáng chết, sao tim lại đập nhanh như vậy?
****************************
Từ sau khi phát sinh sự kiện lần trước, quan hệ giữa tôi và Lục Minh Hiên có sự biến hóa một cách rõ rệt.
Buổi tối anh ta sẽ dành thời gian ăn cơm cùng tôi, buổi sáng cũng ở nhà ăn sáng với tôi, sau đó đưa tôi về nhà ông ngoại, buổi chiều có thời gian cũng sẽ đón tôi về biệt thự.
Bởi vì mối quan hệ với anh ta, nên tôi cũng ký được vài hợp đồng quảng cáo tốt, mỗi ngày đều phải tranh thủ đến công ty đóng quảng cáo, lúc tan tầm, anh ta sẽ đợi tôi ở trước cửa công ty, làm cho tôi bất ngờ, thậm chí còn chuẩn bị hoa cho tôi, hoặc đôi khi còn tặng tôi một hộp sô cô la.
Cảm giác của tôi đối với anh ta cũng dần dần thay đổi, thật ra anh ta cũng không phải là người xấu, sửa lại tính tình một chút, đối xử với tôi dịu dàng một chút, cũng có thể được coi là một tình nhân ưu tú, nhưng chỉ là tình nhân mà thôi.