Tôi muốn bỏ trốn! Đột nhiên tôi rất muốn chạy trốn, thoát khỏi móng vuốt của anh ta, bất kể phải trả cái giá nào, tôi phải rời đi, tôi không muốn ở bên cạnh anh ta nữa.
Tôi không chịu nổi tính cách ngang ngược bạo lực của anh ta! Tiếp tục thế này, sớm muộn gì tôi cũng bị anh ta đánh chết!
Tôi nhất định phải rời khỏi đây, nhất định!
Tôi bị giam giữ! Suốt một ngày một đêm, Lục Minh Hiên cũng không thèm đến tìm tôi.
Như vậy cũng tốt, tôi tình nguyện muốn anh ta không đến tìm tôi, chứ không muốn anh ta lại đến đây cãi nhau với tôi.
Anh ta không có ý định muốn bỏ đói tôi, đến giờ cơm, sẽ có người giúp việc đem đồ ăn đến, sau đó khóa cửa lại.
Tôi nghĩ rồi, muốn rời khỏi đây có hai cách, một là leo cửa sổ, hai là thừa dịp người giúp việc mở cửa đưa cơm vào, tôi sẽ xông ra, chỉ có điều hai cách này đều không thực tế.
Nếu leo cửa sổ, mặc dù chỉ là tầng hai, nhưng cũng tương đối cao, phía dưới là nền xi măng, té xuống không chết cũng què! Cho nên biện pháp này tạm thời không tính.
Còn cách thứ hai, coi như đánh người giúp việc bất tỉnh xong chạy ra khỏi phòng, ở ngoài có nhiều vệ sĩ như vậy, hẳn là không ra khỏi cửa nổi.
Đột nhiên, bên ngoài truyền đến âm thanh mở khóa.
Một bóng dáng cao lớn đi vào, tiếng bước chân trầm ổn kia, tôi không cần ngẩng đầu cũng biết là ai.
Trừ Lục Minh hiên, còn ai vào đây chứ!
"Sau một ngày một đêm suy nghĩ, em đã thông suốt chưa?" Giọng nói của anh ta cao ngạo, từ trên cao nhìn xuống, giống như tất cả mọi người đều bị anh ta dẫm dưới chân.
"Tôi không có làm cái gì sai, phải thông suốt cái gì chứ?" Tôi không chịu yếu thế ngấng cao đầu.
"Em vẫn cứng đầu như vậy!" Anh ta nheo cặp mắt nguy hiểm: "Nếu đã như vậy thì em cứ ngoan ngoãn sống ở chỗ này đi, đến chừng nào suy nghĩ thông suốt thì thôi! Đừng mơ tưởng bước ra khỏi cánh cửa này nửa bước, xem em có thể cứng đầu được bao lâu!"
"Giam giữ người khác là phạm pháp!" Tôi nghiến răng nghiến lợi: "Bọn họ sẽ tìm được tôi!"
Tôi nói bọn họ, là chỉ những người trong đoàn làm phim, đến lúc quay phim, chắc chắn đạo diễn sẽ tìm tôi khắp nơi. Bây giờ cách ngày khởi quay chỉ còn có ba ngày.
"Mọi người? Em đang nói đến người đàn ông kia sao?" Anh ta lại suy đoán, trong mắt tản ra một tia tàn nhẫn: "Đúng là không có lúc nào em không nhớ đến anh ta hết!"
Tôi lười phải giải thích, anh ta càng tức giận hơn: "Không ai tìm được em đâu, coi như có tìm được thì thế nào? Có ai dám làm cái gì anh chứ? Anh có thể để cho em tiến vào giới giải trí, cũng có thể trong nháy mắt làm cho em biến mất!"
Tôi cũng nổi giận: "Lục Minh Hiên, anh quá đáng như vậy, không sợ có báo ứng sao?"
Tôi không chịu nổi tính cách ngang ngược bạo lực của anh ta! Tiếp tục thế này, sớm muộn gì tôi cũng bị anh ta đánh chết!
Tôi nhất định phải rời khỏi đây, nhất định!
Tôi bị giam giữ! Suốt một ngày một đêm, Lục Minh Hiên cũng không thèm đến tìm tôi.
Như vậy cũng tốt, tôi tình nguyện muốn anh ta không đến tìm tôi, chứ không muốn anh ta lại đến đây cãi nhau với tôi.
Anh ta không có ý định muốn bỏ đói tôi, đến giờ cơm, sẽ có người giúp việc đem đồ ăn đến, sau đó khóa cửa lại.
Tôi nghĩ rồi, muốn rời khỏi đây có hai cách, một là leo cửa sổ, hai là thừa dịp người giúp việc mở cửa đưa cơm vào, tôi sẽ xông ra, chỉ có điều hai cách này đều không thực tế.
Nếu leo cửa sổ, mặc dù chỉ là tầng hai, nhưng cũng tương đối cao, phía dưới là nền xi măng, té xuống không chết cũng què! Cho nên biện pháp này tạm thời không tính.
Còn cách thứ hai, coi như đánh người giúp việc bất tỉnh xong chạy ra khỏi phòng, ở ngoài có nhiều vệ sĩ như vậy, hẳn là không ra khỏi cửa nổi.
Đột nhiên, bên ngoài truyền đến âm thanh mở khóa.
Một bóng dáng cao lớn đi vào, tiếng bước chân trầm ổn kia, tôi không cần ngẩng đầu cũng biết là ai.
Trừ Lục Minh hiên, còn ai vào đây chứ!
"Sau một ngày một đêm suy nghĩ, em đã thông suốt chưa?" Giọng nói của anh ta cao ngạo, từ trên cao nhìn xuống, giống như tất cả mọi người đều bị anh ta dẫm dưới chân.
"Tôi không có làm cái gì sai, phải thông suốt cái gì chứ?" Tôi không chịu yếu thế ngấng cao đầu.
"Em vẫn cứng đầu như vậy!" Anh ta nheo cặp mắt nguy hiểm: "Nếu đã như vậy thì em cứ ngoan ngoãn sống ở chỗ này đi, đến chừng nào suy nghĩ thông suốt thì thôi! Đừng mơ tưởng bước ra khỏi cánh cửa này nửa bước, xem em có thể cứng đầu được bao lâu!"
"Giam giữ người khác là phạm pháp!" Tôi nghiến răng nghiến lợi: "Bọn họ sẽ tìm được tôi!"
Tôi nói bọn họ, là chỉ những người trong đoàn làm phim, đến lúc quay phim, chắc chắn đạo diễn sẽ tìm tôi khắp nơi. Bây giờ cách ngày khởi quay chỉ còn có ba ngày.
"Mọi người? Em đang nói đến người đàn ông kia sao?" Anh ta lại suy đoán, trong mắt tản ra một tia tàn nhẫn: "Đúng là không có lúc nào em không nhớ đến anh ta hết!"
Tôi lười phải giải thích, anh ta càng tức giận hơn: "Không ai tìm được em đâu, coi như có tìm được thì thế nào? Có ai dám làm cái gì anh chứ? Anh có thể để cho em tiến vào giới giải trí, cũng có thể trong nháy mắt làm cho em biến mất!"
Tôi cũng nổi giận: "Lục Minh Hiên, anh quá đáng như vậy, không sợ có báo ứng sao?"