"Rắc rắc" một tiếng, là âm thanh mở bếp gas, sau đó là âm thanh rang thức ăn, còn có tiếng rửa chén, tiếng vòi nước chảy...
Khoảng hai mươi phút sau, mùi thức ăn bay ra, trên bàn ăn bày mấy món ăn tinh xảo.
"Qua ăn cơm đi." Tô Quân nói với tôi, dẫn tôi tới cạnh bàn ăn, kéo ghế ra cho tôi.
Anh ta đưa một chén cơm cho tôi: "Ăn đi."
Tôi nhận lấy chén cơm, nhìn mấy món ăn trên bàn, hơi ngạc nhiên.
Không ngờ Tô Quân vậy mà lại biết nấu ăn! Anh ta là đại thiếu gia, làm sao sẽ tự mình xuống bếp chứ, hơn nữa, nhìn qua rất là chuyên nghiệp.
Ba món mặn một món canh, ớt xanh xào thịt bò, cà chua chiên trứng gà, sườn xào chua ngọt, canh rong biển.
"Không ngờ anh biết nấu ăn...." Nếu như tôi không tận mắt nhìn thấy, tôi nhất định không tin mấy món ăn này là do anh ta làm.
Tô Quân ngượng ngùng cười: "Chỉ là vài món ăn gia đình thôi, anh không thích ăn ở ngoài, quá nhiều bột ngọt, nên thường tự nấu ăn, lúc đầu nấu rất dở, nhưng làm nhiều cũng quen, em ăn thử xem mùi vị như thế nào?"
Tôi cầm đũa lên, gắp miếng thịt bò ăn.
"Như thế nào?" Ánh mắt Tô Quân nhìn tôi có chút khẩn trương.
"Rất ngon." Tôi chân thành nói, món ăn anh ta làm rất ngon, tay nghề so với tôi còn chuyên nghiệp hơn.
"Thật sao." Tô Quân cười vui vẻ: "Vậy thì tốt, em thích là được rồi, ăn nhiều một chút..."
Anh ta không ngừng gắp thức ăn cho tôi, thức ăn trong chén nhanh chóng biến thành một ngọn núi nhỏ.
Tôi nghĩ anh ta hẳn là rất ít khi xuống bếp, nếu không tôi chỉ mới khen có một câu, sao anh ta lại vui như vậy. Đối với ý tốt của người khác, tôi cũng không cự tuyệt, vì vậy lặng lẽ ăn.
"Em là người đầu tiên ăn món ăn do anh làm, còn là một cô gái nữa chứ." Anh ta nhìn tôi cười ngây ngốc.
"Em là người đầu tiên sao?" Một hồi lâu sau tôi mới phản ứng được: "Hẳn là anh rất ít khi xuống bếp."
"Ừ, rất ít. Trong nhà có đầu bếp chuyên nghiệp, anh mới chuyển nhà ra ở riêng một năm nay thôi, cho nên mới có cơ hội tự nấu ăn." Lúc anh ta nói những lời này, nụ cười trên mặt tươi rói, giống như biết nấu ăn là một chuyện rất tự hào.
"Ba mẹ anh cũng chưa từng ăn đồ ăn anh làm sao?" Tôi hỏi.
"Họ bận rất nhiều việc, anh có làm họ cũng không có thời gian ăn." Ánh mắt sáng ngời của Tô Quân lập tức có chút ảm đạm.
Khoảng hai mươi phút sau, mùi thức ăn bay ra, trên bàn ăn bày mấy món ăn tinh xảo.
"Qua ăn cơm đi." Tô Quân nói với tôi, dẫn tôi tới cạnh bàn ăn, kéo ghế ra cho tôi.
Anh ta đưa một chén cơm cho tôi: "Ăn đi."
Tôi nhận lấy chén cơm, nhìn mấy món ăn trên bàn, hơi ngạc nhiên.
Không ngờ Tô Quân vậy mà lại biết nấu ăn! Anh ta là đại thiếu gia, làm sao sẽ tự mình xuống bếp chứ, hơn nữa, nhìn qua rất là chuyên nghiệp.
Ba món mặn một món canh, ớt xanh xào thịt bò, cà chua chiên trứng gà, sườn xào chua ngọt, canh rong biển.
"Không ngờ anh biết nấu ăn...." Nếu như tôi không tận mắt nhìn thấy, tôi nhất định không tin mấy món ăn này là do anh ta làm.
Tô Quân ngượng ngùng cười: "Chỉ là vài món ăn gia đình thôi, anh không thích ăn ở ngoài, quá nhiều bột ngọt, nên thường tự nấu ăn, lúc đầu nấu rất dở, nhưng làm nhiều cũng quen, em ăn thử xem mùi vị như thế nào?"
Tôi cầm đũa lên, gắp miếng thịt bò ăn.
"Như thế nào?" Ánh mắt Tô Quân nhìn tôi có chút khẩn trương.
"Rất ngon." Tôi chân thành nói, món ăn anh ta làm rất ngon, tay nghề so với tôi còn chuyên nghiệp hơn.
"Thật sao." Tô Quân cười vui vẻ: "Vậy thì tốt, em thích là được rồi, ăn nhiều một chút..."
Anh ta không ngừng gắp thức ăn cho tôi, thức ăn trong chén nhanh chóng biến thành một ngọn núi nhỏ.
Tôi nghĩ anh ta hẳn là rất ít khi xuống bếp, nếu không tôi chỉ mới khen có một câu, sao anh ta lại vui như vậy. Đối với ý tốt của người khác, tôi cũng không cự tuyệt, vì vậy lặng lẽ ăn.
"Em là người đầu tiên ăn món ăn do anh làm, còn là một cô gái nữa chứ." Anh ta nhìn tôi cười ngây ngốc.
"Em là người đầu tiên sao?" Một hồi lâu sau tôi mới phản ứng được: "Hẳn là anh rất ít khi xuống bếp."
"Ừ, rất ít. Trong nhà có đầu bếp chuyên nghiệp, anh mới chuyển nhà ra ở riêng một năm nay thôi, cho nên mới có cơ hội tự nấu ăn." Lúc anh ta nói những lời này, nụ cười trên mặt tươi rói, giống như biết nấu ăn là một chuyện rất tự hào.
"Ba mẹ anh cũng chưa từng ăn đồ ăn anh làm sao?" Tôi hỏi.
"Họ bận rất nhiều việc, anh có làm họ cũng không có thời gian ăn." Ánh mắt sáng ngời của Tô Quân lập tức có chút ảm đạm.