Tôi nhìn ngọc trai trên sàn, hiểu ý của anh ta, lặng lẽ không nói gì.
"Nếu như em thông minh, thì nên biết mình phải làm gì." Giọng nói của anh ta bình tĩnh, nhưng lại thật áp lực. Giống như sự bình tĩnh đó là dự báo của cơn bão sắp tới.
Tôi hít sâu một hơi, không dám nói gì nữa.
"Anh đã ra quyết định rồi, sẽ không thay đổi nữa, em tự mà lo liệu!" Anh ta nói một câu cuối cùng, sau đó xoay người rời đi.
Cánh cửa "ầm" một tiếng đóng lại, tôi vô lực ngồi xuống đất, hoảng sợ đưa tay che lồng ngực, trong lòng vô cùng hoảng loạn, tôi không biết mình phải làm gì tiếp theo nữa.
CHuyện này tới quá đột ngột, tôi nên làm thế nào mới phải?
**********************
Hôm sau, tôi đến đoàn làm phim rất sớm, đạo diễn vừa thấy tôi thì vô cùng cao hứng.
"Mấy ngày nay cô đã đi đâu vậy chứ? Tôi không thể nào liên lạc được với cô, gọi điện thoại thì tắt máy, cô không có người quản lý, cũng không có công ty ký hợp đồng, muốn tìm cô thật là khó quá đi!"
"Thật xin lỗi, ở nhà xảy ra chút chuyện, di động bị mất, cho nên..." Tôi cúi đầu áy náy xin lỗi.
"Vậy chuyện ở nhà cô đã giải quyết ổn thỏa chưa? Không có chuyện gì lớn chứ?" Đạo diễn quan tâm hỏi.
"Ừ, đã không sao."
"Vậy cô có tiếp tục đóng bộ phim này không?" Dường như đạo diễn hơi lo lắng tôi sẽ rút lui.
"Nếu đạo diễn có thể bỏ qua cho tôi lần này, tôi rất hy vọng chúng ta có thể tiếp tục hợp tác."
Đạo diễn vừa nghe xong, yên lòng cười to: "Hahaha, không sao không sao, trong nhà phát sinh chuyện không hay có thể hiểu được, không sao là tốt rồi, tôi luôn luôn chờ cô ở đây, bộ phim này không thể không có cô được đâu!"
"Cảm ơn đạo diễn đã ưu ái cho tôi, tôi sẽ cố gắng đóng phim thật tốt, sẽ không làm anh thất vọng."
Đạo diễn luôn miệng tán thưởng, cao hứng tuyên bố: Vậy thì cứ quyết định như vậy đi, ngày may cử hành nghi thức mở máy, ngày mốt chính thức khai mạc, cô có ý kiến gì không?"
Tôi lắc đầu, tỏ thái độ đồng ý.
"Còn cậu thì sao Tô Quân?" Đạo diễn nhìn ra sau lưng tôi.
Bây giờ tôi mới phát hiện, không biết Tô Quân đã đứng sau lưng tôi từ lúc nào, anh ta nhìn tôi chằm chằm, một hồi lâu sau mới nói với đạo diễn: "Tôi cũng không có ý kiến."
"Hahaha, vậy thì tốt, để tôi đi thông báo với mọi người, không có chuyện gì nữa, hai người có thể về nhà, nghỉ ngơi cho thật tốt, ngày mai làm xong nghi thức mở máy sẽ phải bắt đầu làm việc rồi!"
"Nếu như em thông minh, thì nên biết mình phải làm gì." Giọng nói của anh ta bình tĩnh, nhưng lại thật áp lực. Giống như sự bình tĩnh đó là dự báo của cơn bão sắp tới.
Tôi hít sâu một hơi, không dám nói gì nữa.
"Anh đã ra quyết định rồi, sẽ không thay đổi nữa, em tự mà lo liệu!" Anh ta nói một câu cuối cùng, sau đó xoay người rời đi.
Cánh cửa "ầm" một tiếng đóng lại, tôi vô lực ngồi xuống đất, hoảng sợ đưa tay che lồng ngực, trong lòng vô cùng hoảng loạn, tôi không biết mình phải làm gì tiếp theo nữa.
CHuyện này tới quá đột ngột, tôi nên làm thế nào mới phải?
**********************
Hôm sau, tôi đến đoàn làm phim rất sớm, đạo diễn vừa thấy tôi thì vô cùng cao hứng.
"Mấy ngày nay cô đã đi đâu vậy chứ? Tôi không thể nào liên lạc được với cô, gọi điện thoại thì tắt máy, cô không có người quản lý, cũng không có công ty ký hợp đồng, muốn tìm cô thật là khó quá đi!"
"Thật xin lỗi, ở nhà xảy ra chút chuyện, di động bị mất, cho nên..." Tôi cúi đầu áy náy xin lỗi.
"Vậy chuyện ở nhà cô đã giải quyết ổn thỏa chưa? Không có chuyện gì lớn chứ?" Đạo diễn quan tâm hỏi.
"Ừ, đã không sao."
"Vậy cô có tiếp tục đóng bộ phim này không?" Dường như đạo diễn hơi lo lắng tôi sẽ rút lui.
"Nếu đạo diễn có thể bỏ qua cho tôi lần này, tôi rất hy vọng chúng ta có thể tiếp tục hợp tác."
Đạo diễn vừa nghe xong, yên lòng cười to: "Hahaha, không sao không sao, trong nhà phát sinh chuyện không hay có thể hiểu được, không sao là tốt rồi, tôi luôn luôn chờ cô ở đây, bộ phim này không thể không có cô được đâu!"
"Cảm ơn đạo diễn đã ưu ái cho tôi, tôi sẽ cố gắng đóng phim thật tốt, sẽ không làm anh thất vọng."
Đạo diễn luôn miệng tán thưởng, cao hứng tuyên bố: Vậy thì cứ quyết định như vậy đi, ngày may cử hành nghi thức mở máy, ngày mốt chính thức khai mạc, cô có ý kiến gì không?"
Tôi lắc đầu, tỏ thái độ đồng ý.
"Còn cậu thì sao Tô Quân?" Đạo diễn nhìn ra sau lưng tôi.
Bây giờ tôi mới phát hiện, không biết Tô Quân đã đứng sau lưng tôi từ lúc nào, anh ta nhìn tôi chằm chằm, một hồi lâu sau mới nói với đạo diễn: "Tôi cũng không có ý kiến."
"Hahaha, vậy thì tốt, để tôi đi thông báo với mọi người, không có chuyện gì nữa, hai người có thể về nhà, nghỉ ngơi cho thật tốt, ngày mai làm xong nghi thức mở máy sẽ phải bắt đầu làm việc rồi!"