Lại một lần nữa gặp thoáng qua anh ta, chỉ có điều lần này, anh ta không có chú ý tới tôi, còn tôi, lại rõ ràng nhìn thấy bọn họ đi lướt qua trước mặt, theo người phục vụ tiến vào phòng khách quý...
Thật là trùng hợp, ở Hoành Điếm cũng có thể gặp hai người họ sao? Lục Minh Hiên đến đây từ khi nào? Anh ta không báo cho tôi biết, cũng không thèm liên lạc với tôi, chắc là do có hẹn với Dương Tử Huyên.
"Mạc Oánh..." Tô Quân khẽ lên tiếng gọi tôi.
Tôi hoàn hồn lại, nhìn về phía Tô Quân, thấy anh ta đang cau mày, lo lắng nhìn tôi.
"Em không sao đâu, đi thôi." Tôi nói xong dẫn đầu bước đi.
Tô Quân nhanh chóng đi theo, vượt lên phía trước, nắm tay tôi.
Tôi hơi sửng sốt, đến khi phản ứng được, anh ta đã cầm tay tôi, mười ngón tay đan vào nhau thật chặt, anh ta cũng không có nhìn tôi, mà nhìn về phía trước, đi thẳng.
"Anh..." Tôi muốn nói chuyện, nhưng không biết phải mở miệng như thế nào, Tô Quân cũng không nói gì, cứ như vậy dắt tay tôi, một đường đi thẳng phía trước...
Trước đây, cũng từng có một người dắt tay tôi đi như vậy, đó là Diệp Phong, người đã sớm bước ra khỏi cuộc đời tôi.
Tuy Lục Minh Hiên là người đàn ông có tiếp xúc thân mật với thân thể của tôi nhất, nhưng lại chưa từng dịu dàng nắm tay tôi như vậy.
Mà Tô Quân lại làm được chuyện này. Nắm tay, chẳng qua chỉ là một cử chỉ thân mật bình thường, nhưng lại mang đến cho tôi một cảm giác rất an toàn.
Tôi vẫn luôn hy vọng, có thể tìm được một người đàn ông nắm tay tôi đi cả đời...
Tôi không hất tay anh ta ra, có lẽ cảm giác an toàn này đã làm tôi lưu luyến, anh ta vẫn cứ dắt tôi đi như vậy, không đi xuống bãi đậu xe, mà dẫn tôi băng qua đường, đi qua một con đường lớn sầm uất, sau đó quẹo vào một khu chợ đêm náo nhiệt.
"Chúng ta như vầy.... Có lộ liễu quá hay không?" Tôi quay đầu nhìn anh ta.
Anh ta cũng nhìn tôi: "Anh không thấy vậy."
Mặc dù chúng tôi có đội mũ và đeo khẩu trang, sẽ không bị nhận ra, nhưng ở đây là Hoành Điếm, có rất nhiều minh tinh đến đây, nên cánh nhà báo đi săn tin cũng đặc biệt nhiều. Chỉ có điều, Lục Minh Hiên còn dám quan minh chính đại ôm Dương Tử Huyên đi vào rạp xem phim như vậy, tôi đã cải trang rồi, còn sợ cái gì chứ?
Không biết tại sao, cứ nghĩ đến Lục Minh Hiên và Dương Tử Huyên, trong lòng tôi lại có một cảm giác nói không nên lời.
Ngày ngày quay phim, bận rộn vô số chuyện.
Đến khi tôi, nhận được điện thoại của Lục Minh Hiên, đã là chuyện của ba ngày sau.
Anh ta ra lệnh với tôi trong điện thoại: "Lập tức ra ngoài gặp anh!"
Thật là trùng hợp, ở Hoành Điếm cũng có thể gặp hai người họ sao? Lục Minh Hiên đến đây từ khi nào? Anh ta không báo cho tôi biết, cũng không thèm liên lạc với tôi, chắc là do có hẹn với Dương Tử Huyên.
"Mạc Oánh..." Tô Quân khẽ lên tiếng gọi tôi.
Tôi hoàn hồn lại, nhìn về phía Tô Quân, thấy anh ta đang cau mày, lo lắng nhìn tôi.
"Em không sao đâu, đi thôi." Tôi nói xong dẫn đầu bước đi.
Tô Quân nhanh chóng đi theo, vượt lên phía trước, nắm tay tôi.
Tôi hơi sửng sốt, đến khi phản ứng được, anh ta đã cầm tay tôi, mười ngón tay đan vào nhau thật chặt, anh ta cũng không có nhìn tôi, mà nhìn về phía trước, đi thẳng.
"Anh..." Tôi muốn nói chuyện, nhưng không biết phải mở miệng như thế nào, Tô Quân cũng không nói gì, cứ như vậy dắt tay tôi, một đường đi thẳng phía trước...
Trước đây, cũng từng có một người dắt tay tôi đi như vậy, đó là Diệp Phong, người đã sớm bước ra khỏi cuộc đời tôi.
Tuy Lục Minh Hiên là người đàn ông có tiếp xúc thân mật với thân thể của tôi nhất, nhưng lại chưa từng dịu dàng nắm tay tôi như vậy.
Mà Tô Quân lại làm được chuyện này. Nắm tay, chẳng qua chỉ là một cử chỉ thân mật bình thường, nhưng lại mang đến cho tôi một cảm giác rất an toàn.
Tôi vẫn luôn hy vọng, có thể tìm được một người đàn ông nắm tay tôi đi cả đời...
Tôi không hất tay anh ta ra, có lẽ cảm giác an toàn này đã làm tôi lưu luyến, anh ta vẫn cứ dắt tôi đi như vậy, không đi xuống bãi đậu xe, mà dẫn tôi băng qua đường, đi qua một con đường lớn sầm uất, sau đó quẹo vào một khu chợ đêm náo nhiệt.
"Chúng ta như vầy.... Có lộ liễu quá hay không?" Tôi quay đầu nhìn anh ta.
Anh ta cũng nhìn tôi: "Anh không thấy vậy."
Mặc dù chúng tôi có đội mũ và đeo khẩu trang, sẽ không bị nhận ra, nhưng ở đây là Hoành Điếm, có rất nhiều minh tinh đến đây, nên cánh nhà báo đi săn tin cũng đặc biệt nhiều. Chỉ có điều, Lục Minh Hiên còn dám quan minh chính đại ôm Dương Tử Huyên đi vào rạp xem phim như vậy, tôi đã cải trang rồi, còn sợ cái gì chứ?
Không biết tại sao, cứ nghĩ đến Lục Minh Hiên và Dương Tử Huyên, trong lòng tôi lại có một cảm giác nói không nên lời.
Ngày ngày quay phim, bận rộn vô số chuyện.
Đến khi tôi, nhận được điện thoại của Lục Minh Hiên, đã là chuyện của ba ngày sau.
Anh ta ra lệnh với tôi trong điện thoại: "Lập tức ra ngoài gặp anh!"