"Không được..." Tiếng hét hoảng sợ của Mạc Văn Phượng cùng với tiếng kêu kinh hoảng của ông ngoại đồng thời vang lên.
"Có lời gì thì từ từ nói, đừng làm loạn, kẻo làm người khác bị thương..." Ông ngoại run rẩy muốn xông lên, nhưng bị tôi cản lại.
"Oánh Oánh, van cầu con cứu mẹ... Van xin con... Làm ơn... Hu hu... Cứu mẹ với..." Mạc Văn Phượng vừa khóc vừa la giùng giãy, nhưng cũng không làm được gì, chỉ có thể kêu lung tung: Ba... Cứu mạng... Ba ơi..."
Thật ra thì trong lòng tôi cũng rất sợ hãi, nhưng bên trong càng sợ, thì bên ngoài càng cố làm ra vẻ trấn định, ngay cả chính bản thân tôi cũng không biết tại sao!
"Ba ngàn vạn nhiều như vậy, tôi thật sự là không có! Người đàn bà này, các người muốn chém muốn giết gì thì tùy!" Lúc nói những lời này, tôi cảm thấy mấy người này chẳng qua chỉ là hù dọa tôi thôi, tôi không tin là bọn họ sẽ dám chặt tay.
Giết người là phạm pháp, bọn họ sẽ không ngu xuẩn như vậy! Hơn nữa, người đã chết, bọn họ cũng không lấy lại được tiền, đối với bọn họ một chút lợi ích cũng không có, tôi tin tưởng bọn họ sẽ không dám động thủ.
Nhưng mà, tôi sai rồi...
Tên mặt sẹo nheo ánh mắt nguy hiểm lại, trong mắt lóe lên một tia tàn ác, một giây sau liền giơ cây mã tấu lên, không chút do dự chém xuống...
Tiếng hét thảm thiết cũng đồng thời vang lên, làm người ta đau xót, kinh hoàng...
Máu văng ra, trên bàn một mảng đỏ tươi, mùi máu tươi nhanh chóng lan ra khắp phòng khách.
Ông ngoại sợ đến hai chân cũng mềm nhũn, xém chút nữa là ngã ngồi xuống đất, may là tôi đã kịp thời giữ lại.
"Văn Phượng... Đừng giết nó... Đừng làm nó bị thương... Muốn cái gì thì các người cứ lấy đi, đừng làm nó bị thương..." Toàn thân ông ngoại phát run, trên đôi mắt già nua bất lực, từng giọt từng giọt nước mắt lăn xuống.
Tôi chưa bao giờ thấy ông ngoại khóc thương tâm như vậy, bất lực, khổ sở như vậy...
Tên mặt sẹo hài lòng nhìn chúng tôi, trong mắt thoáng qua vẻ đắc ý, lại cầm tờ báo lên, chùi chùi lưỡi dao dính máu, vừa lau vừa nói: "Chỉ là chém đứt một đầu ngón tay thôi mà chúng mày đã hoảng sợ như vậy rồi, đao tiếp theo, tao sẽ chặt luôn toàn bộ cánh tay!"
Ánh mắt hắn ta lại lóe lên một cảm giác hung tợn muốn giết người, lại vung đao lên định chém xuống...
"Đừng mà..." Tiếng kêu thảm thiết lại vang lên.
"Dừng tay!" Rốt cuộc tôi cũng không nhịm được mà kêu to!
Bàn tay cầm đao đang giơ cao giữa không trung chợt dừng lại, ánh mắt tên mặt sẹo chuyển sang trên người tôi, khóe miệng hài lòng giơ cao.
"Các người làm như vậy là phạm pháp! Chỗ này là nhà riêng, các người mà còn làm loạn nữa, tôi sẽ báo cảnh sát!"
"Có lời gì thì từ từ nói, đừng làm loạn, kẻo làm người khác bị thương..." Ông ngoại run rẩy muốn xông lên, nhưng bị tôi cản lại.
"Oánh Oánh, van cầu con cứu mẹ... Van xin con... Làm ơn... Hu hu... Cứu mẹ với..." Mạc Văn Phượng vừa khóc vừa la giùng giãy, nhưng cũng không làm được gì, chỉ có thể kêu lung tung: Ba... Cứu mạng... Ba ơi..."
Thật ra thì trong lòng tôi cũng rất sợ hãi, nhưng bên trong càng sợ, thì bên ngoài càng cố làm ra vẻ trấn định, ngay cả chính bản thân tôi cũng không biết tại sao!
"Ba ngàn vạn nhiều như vậy, tôi thật sự là không có! Người đàn bà này, các người muốn chém muốn giết gì thì tùy!" Lúc nói những lời này, tôi cảm thấy mấy người này chẳng qua chỉ là hù dọa tôi thôi, tôi không tin là bọn họ sẽ dám chặt tay.
Giết người là phạm pháp, bọn họ sẽ không ngu xuẩn như vậy! Hơn nữa, người đã chết, bọn họ cũng không lấy lại được tiền, đối với bọn họ một chút lợi ích cũng không có, tôi tin tưởng bọn họ sẽ không dám động thủ.
Nhưng mà, tôi sai rồi...
Tên mặt sẹo nheo ánh mắt nguy hiểm lại, trong mắt lóe lên một tia tàn ác, một giây sau liền giơ cây mã tấu lên, không chút do dự chém xuống...
Tiếng hét thảm thiết cũng đồng thời vang lên, làm người ta đau xót, kinh hoàng...
Máu văng ra, trên bàn một mảng đỏ tươi, mùi máu tươi nhanh chóng lan ra khắp phòng khách.
Ông ngoại sợ đến hai chân cũng mềm nhũn, xém chút nữa là ngã ngồi xuống đất, may là tôi đã kịp thời giữ lại.
"Văn Phượng... Đừng giết nó... Đừng làm nó bị thương... Muốn cái gì thì các người cứ lấy đi, đừng làm nó bị thương..." Toàn thân ông ngoại phát run, trên đôi mắt già nua bất lực, từng giọt từng giọt nước mắt lăn xuống.
Tôi chưa bao giờ thấy ông ngoại khóc thương tâm như vậy, bất lực, khổ sở như vậy...
Tên mặt sẹo hài lòng nhìn chúng tôi, trong mắt thoáng qua vẻ đắc ý, lại cầm tờ báo lên, chùi chùi lưỡi dao dính máu, vừa lau vừa nói: "Chỉ là chém đứt một đầu ngón tay thôi mà chúng mày đã hoảng sợ như vậy rồi, đao tiếp theo, tao sẽ chặt luôn toàn bộ cánh tay!"
Ánh mắt hắn ta lại lóe lên một cảm giác hung tợn muốn giết người, lại vung đao lên định chém xuống...
"Đừng mà..." Tiếng kêu thảm thiết lại vang lên.
"Dừng tay!" Rốt cuộc tôi cũng không nhịm được mà kêu to!
Bàn tay cầm đao đang giơ cao giữa không trung chợt dừng lại, ánh mắt tên mặt sẹo chuyển sang trên người tôi, khóe miệng hài lòng giơ cao.
"Các người làm như vậy là phạm pháp! Chỗ này là nhà riêng, các người mà còn làm loạn nữa, tôi sẽ báo cảnh sát!"