Những lời bác sĩ đã nói liên tục lập lại trong đầu tôi.
Bệnh nhân bị kích thích quá lớn, dẫn đến bệnh cũ tái phát, may là cấp cứu kịp thời, tạm thời giữ được tính mạng...
Nếu bệnh nhân tỉnh lại, không nên để ông ấy bị thêm kích thích nào nữa, một khi tâm trạng quá xúc động, cũng có thể dẫn đến tử vong...
Còn có giọng nói của ông ngoại:
Văn Phượng... Đừng giết nó... Cứu cứu... Văn... Phượng...
Tôi đưa tay đặt lên cửa sổ thủy tinh, lặng lẽ cầu nguyện trong lòng: Trời cao phù hộ, ông ngoại nhất định phải bình an vô sự, nhất định phải tỉnh lại! Ông ngoại, chỉ cần ông tỉnh lại, ông nói cái gì con cũng đồng ý, bất cứ cái gì... cũng đáp ứng...
Ông có nghe không? Nghe được đúng không, nhất định phải tỉnh lại, nhất định...
Tôi vẫn cứ đứng yên như vậy coi chừng ông ngoại, cho đến chín giờ sáng ngày hôm sau, ông ngoại mới tỉnh lại, nhưng cơ thể rất suy yếu, ngay cả sức lực để nói chuyện cũng không có, mới chớp mắt được hai cái, lại ngủ tiếp.
Bác sĩ nói tạm thời ông ngoại không có nguy hiểm đến tính mạng, có thể chuyển sang phòng bệnh bình thường, tôi mới an tâm rời khỏi bệnh viện.
Trở lại đoàn làm phim, xin nghỉ nửa ngày xong, tôi lấy điện thoại gọi cho Lục Minh Hiên, không chờ anh ta mở miệng, tôi đã nói trước:
"Ra ngoài gặp đi, tôi có chuyện muốn nói với anh!"
"Nghĩ thông suốt rồi sao?"
"Ba mươi phút sau, ở nhà hàng lần trước!" Không chờ anh ta trả lời, tôi trực tiếp cúp máy.
Đến nhà hàng lần trước, nhân viên phục vụ dẫn tôi đến phòng VIP, Lục Minh Hiên đã sớm ngồi sẵn ở đó.
"Em đến thật đúng giờ!" Bộ dạng anh ta thật ngạo mạn, ngồi trên ghế salon hút xì gà, ánh mắt nhàn nhạt nhìn tôi.
"Chúng ta tiếp tục đề tài lần trước đi!" Tôi đi thẳng vào vấn đề.
"Nhanh như vậy đã nghĩ thông suốt rồi sao?" Anh ta tà mi cong khóe môi: "Mới một buổi tối mà em đã thông suốt rồi, so với dự đoán của anh còn nhanh hơn rất nhiều, em quả thật là một người thông minh!"
Tôi không muốn nói nhảm với anh ta, thẳng thừng nói: "Nếu như tôi kết hôn với anh, sẽ được bao nhiêu tiền?"
"Rất trực tiếp!" Anh ta vỗ vỗ tay, nâng lên một nụ cười: "Em muốn bao nhiêu tiền?"
"Ba ngàn vạn!"
"Đô la?"
"Nhân dân tệ!"
"Ok, không thành vấn đề!" Anh ta sảng khoái đáp ứng, giống như ba ngàn vạn đối với anh ta chỉ là ba đồng tiền.
"Trong vòng hai ngày phải chuyển vào tài khoản của tôi!"
"Ngay bây giờ anh cũng có thể chuyển vào tài khoản của em, chỉ có điều, em phải ký vào hợp đồng hôn nhân trước!"
"Hợp đồng gì chứ?"
"Hợp đồng kết hôn!"
Bệnh nhân bị kích thích quá lớn, dẫn đến bệnh cũ tái phát, may là cấp cứu kịp thời, tạm thời giữ được tính mạng...
Nếu bệnh nhân tỉnh lại, không nên để ông ấy bị thêm kích thích nào nữa, một khi tâm trạng quá xúc động, cũng có thể dẫn đến tử vong...
Còn có giọng nói của ông ngoại:
Văn Phượng... Đừng giết nó... Cứu cứu... Văn... Phượng...
Tôi đưa tay đặt lên cửa sổ thủy tinh, lặng lẽ cầu nguyện trong lòng: Trời cao phù hộ, ông ngoại nhất định phải bình an vô sự, nhất định phải tỉnh lại! Ông ngoại, chỉ cần ông tỉnh lại, ông nói cái gì con cũng đồng ý, bất cứ cái gì... cũng đáp ứng...
Ông có nghe không? Nghe được đúng không, nhất định phải tỉnh lại, nhất định...
Tôi vẫn cứ đứng yên như vậy coi chừng ông ngoại, cho đến chín giờ sáng ngày hôm sau, ông ngoại mới tỉnh lại, nhưng cơ thể rất suy yếu, ngay cả sức lực để nói chuyện cũng không có, mới chớp mắt được hai cái, lại ngủ tiếp.
Bác sĩ nói tạm thời ông ngoại không có nguy hiểm đến tính mạng, có thể chuyển sang phòng bệnh bình thường, tôi mới an tâm rời khỏi bệnh viện.
Trở lại đoàn làm phim, xin nghỉ nửa ngày xong, tôi lấy điện thoại gọi cho Lục Minh Hiên, không chờ anh ta mở miệng, tôi đã nói trước:
"Ra ngoài gặp đi, tôi có chuyện muốn nói với anh!"
"Nghĩ thông suốt rồi sao?"
"Ba mươi phút sau, ở nhà hàng lần trước!" Không chờ anh ta trả lời, tôi trực tiếp cúp máy.
Đến nhà hàng lần trước, nhân viên phục vụ dẫn tôi đến phòng VIP, Lục Minh Hiên đã sớm ngồi sẵn ở đó.
"Em đến thật đúng giờ!" Bộ dạng anh ta thật ngạo mạn, ngồi trên ghế salon hút xì gà, ánh mắt nhàn nhạt nhìn tôi.
"Chúng ta tiếp tục đề tài lần trước đi!" Tôi đi thẳng vào vấn đề.
"Nhanh như vậy đã nghĩ thông suốt rồi sao?" Anh ta tà mi cong khóe môi: "Mới một buổi tối mà em đã thông suốt rồi, so với dự đoán của anh còn nhanh hơn rất nhiều, em quả thật là một người thông minh!"
Tôi không muốn nói nhảm với anh ta, thẳng thừng nói: "Nếu như tôi kết hôn với anh, sẽ được bao nhiêu tiền?"
"Rất trực tiếp!" Anh ta vỗ vỗ tay, nâng lên một nụ cười: "Em muốn bao nhiêu tiền?"
"Ba ngàn vạn!"
"Đô la?"
"Nhân dân tệ!"
"Ok, không thành vấn đề!" Anh ta sảng khoái đáp ứng, giống như ba ngàn vạn đối với anh ta chỉ là ba đồng tiền.
"Trong vòng hai ngày phải chuyển vào tài khoản của tôi!"
"Ngay bây giờ anh cũng có thể chuyển vào tài khoản của em, chỉ có điều, em phải ký vào hợp đồng hôn nhân trước!"
"Hợp đồng gì chứ?"
"Hợp đồng kết hôn!"