"Được! Tôi cho bà một lựa chọn, bây giờ bà mang theo ông ta rời đi, vĩnh viễn đừng bao giờ quay trở lại nữa! Đừng lại xuất hiện trước mặt tôi! Cũng không cần trở về tìm ông ngoại nữa, tôi coi như không có người mẹ này, ông ngoại không có người con này! Bà lựa chọn chúng tôi hay là chọn người đàn ông kia!”
Bà ấy do dự một hồi, cuối cùng lựa chọn: "Mẹ... Dẫn anh ấy đi..."
Tôi cảm thấy như trong lòng tôi bị xé rách, mặc dù đáp án này, tôi cũng đã sớm nghĩ tới, nhưng khi chính miệng bà ấy nói ra, tôi vẫn cảm thấy đau lòng.
Con gái ruột và cha ruột, lại không bằng một người đàn ông trong lòng bà ấy!
Đây chính là yêu sao? Thật sự là tình yêu sao?
"Được, vậy thì bà dẫn ông ta đi đi! Vĩnh viễn cũng đừng quay trở về nữa, hãy nhớ cho kỹ quyết định của bà ngày hôm nay, đừng hối hận!" Tôi âm thầm nắm chặt tay, lạnh lùng nói.
Bà ấy cắn môi, nắm tay ông ta quàng lên vai mình, đỡ ông ta đứng lên.
Vệ sĩ do dự nhìn Lục Minh Hiên, không biết có nên để hai người đó đi hay không.
Lục Minh Hiên nhìn tôi một cái, khuôn mặt không có biểu cảm gì, ra dấu tay, vệ sĩ đứng một bên toàn bộ đều tránh qua, nhường ra một con đường!
Mạc Văn Phượng đi được vài bước, quay đầu lại, giọng nói khàn khàn nói với tôi: "Thật xin lỗi, sau này phải nhờ vào con chăm sóc ông ngoại cho thật tốt, con nói với ông ấy, mẹ..."
"Tôi biết phải làm thế nào, ông ngoại tôi sẽ chăm sóc, mọi chuyện tôi sẽ lo liệu thật tốt! Bà không cần phải lo lắng, chỉ cần bà đừng quay trở về quấy rầy chúng tôi nữa là được!"
Bà ấy cắn môi, không nói gì nữa, quay đầu lại, đỡ người đàn ông kia, cố gắng kéo ông ta rời khỏi bãi đậu xe.
Vết máu dưới đất đỏ tươi, trong không khí vẫn còn lưu lại mùi máu tanh, mọi thứ đều là sự thật.
Nhưng trong lòng tôi trống rỗng, không suy nghĩ được cái gì nữa hết, giống như những gì mới vừa xảy ra chỉ là đang diễn kịch, chỉ là diễn kịch thôi, có phải không?
"Chúng ta về nhà thôi." Giọng nói Lục Minh Hiên vang lên.
Giọng nói của anh ta như muốn nhắc nhở, tất cả mọi thứ bây giờ, đều là sự thật, không cần phải nghi ngờ gì nữa.
Đúng vậy, là sự thật, tất cả mọi thứ đều là sự thật...
****************
Lúc trở lại Lục gia, trời đã tối rồi.
Tôi tắm xong, đứng ngẩn người trước cửa sổ.
Phong cảnh đêm nay thật là đẹp, sao bây giờ tôi mới phát hiện, thì ra đứng trước cửa sổ sát đất nhìn ra ngoài, lại đẹp như vậy chứ? Nhưng cả bầu trời đều là bóng đêm.
Bà ấy do dự một hồi, cuối cùng lựa chọn: "Mẹ... Dẫn anh ấy đi..."
Tôi cảm thấy như trong lòng tôi bị xé rách, mặc dù đáp án này, tôi cũng đã sớm nghĩ tới, nhưng khi chính miệng bà ấy nói ra, tôi vẫn cảm thấy đau lòng.
Con gái ruột và cha ruột, lại không bằng một người đàn ông trong lòng bà ấy!
Đây chính là yêu sao? Thật sự là tình yêu sao?
"Được, vậy thì bà dẫn ông ta đi đi! Vĩnh viễn cũng đừng quay trở về nữa, hãy nhớ cho kỹ quyết định của bà ngày hôm nay, đừng hối hận!" Tôi âm thầm nắm chặt tay, lạnh lùng nói.
Bà ấy cắn môi, nắm tay ông ta quàng lên vai mình, đỡ ông ta đứng lên.
Vệ sĩ do dự nhìn Lục Minh Hiên, không biết có nên để hai người đó đi hay không.
Lục Minh Hiên nhìn tôi một cái, khuôn mặt không có biểu cảm gì, ra dấu tay, vệ sĩ đứng một bên toàn bộ đều tránh qua, nhường ra một con đường!
Mạc Văn Phượng đi được vài bước, quay đầu lại, giọng nói khàn khàn nói với tôi: "Thật xin lỗi, sau này phải nhờ vào con chăm sóc ông ngoại cho thật tốt, con nói với ông ấy, mẹ..."
"Tôi biết phải làm thế nào, ông ngoại tôi sẽ chăm sóc, mọi chuyện tôi sẽ lo liệu thật tốt! Bà không cần phải lo lắng, chỉ cần bà đừng quay trở về quấy rầy chúng tôi nữa là được!"
Bà ấy cắn môi, không nói gì nữa, quay đầu lại, đỡ người đàn ông kia, cố gắng kéo ông ta rời khỏi bãi đậu xe.
Vết máu dưới đất đỏ tươi, trong không khí vẫn còn lưu lại mùi máu tanh, mọi thứ đều là sự thật.
Nhưng trong lòng tôi trống rỗng, không suy nghĩ được cái gì nữa hết, giống như những gì mới vừa xảy ra chỉ là đang diễn kịch, chỉ là diễn kịch thôi, có phải không?
"Chúng ta về nhà thôi." Giọng nói Lục Minh Hiên vang lên.
Giọng nói của anh ta như muốn nhắc nhở, tất cả mọi thứ bây giờ, đều là sự thật, không cần phải nghi ngờ gì nữa.
Đúng vậy, là sự thật, tất cả mọi thứ đều là sự thật...
****************
Lúc trở lại Lục gia, trời đã tối rồi.
Tôi tắm xong, đứng ngẩn người trước cửa sổ.
Phong cảnh đêm nay thật là đẹp, sao bây giờ tôi mới phát hiện, thì ra đứng trước cửa sổ sát đất nhìn ra ngoài, lại đẹp như vậy chứ? Nhưng cả bầu trời đều là bóng đêm.