"Loại người như vậy, không xứng để em nhớ tới. Cho dù bà ta là mẹ của em." Giọng nói của anh ta lạnh băng.
Quả thật, bà ấy không đáng để tôi nhớ lại, lưu luyến, nhưng dù sao bà ấy cũng là mẹ của tôi, bà ấy rời đi, là tôi tự mình đuổi bà đi, vậy thì sao? Bao nhiêu lần tôi mơ ước bà ấy rời đi, lần này thật sự đã đi rồi, trong lòng tôi lại thấy thật khổ sở.
Tôi vẫn không thể nào hiểu được, tình yêu, rốt cuộc là cái gì? Bà ấy bởi vì một người đàn ông như vậy mà bỏ chúng tôi đi, đây chính là tình yêu sao? Có thể ngay cả người thân của mình mà cũng không cần sao?
"Đừng nghĩ tới bà ta nữa."
"Tôi không nghĩ tới bà ấy, chỉ là không nghĩ thông suốt một chuyện."
"Chuyện gì?"
Tôi xoay người, yên lặng nhìn ánh mắt anh ta: "Anh biết cái gì gọi là tình yêu không?"
Trong mắt anh ta nhanh chóng thoáng qua một tia sáng mơ hồ.
"Anh có yêu tôi không?"
Anh ta hơi ngẩn ra, giống như đang nghĩ tới cái gì, nhìn cảnh đêm sau lưng tôi, trầm mặc như cũ.
"Xem ra, anh không có yêu tôi, vậy anh yêu ai?"
Anh ta nhíu mày: "Vấn đề này của em hơi quá đáng rồi đó."
"Không muốn nói sao?" Tôi cong khóe miệng, có chút mất mác, một lần nữa nhìn cảnh đêm ngoài cửa sổ, lẳng lặng ngẩn người, trống rỗng...
"Không nên suy nghĩ bậy bạ." Anh ta nhẹ nhàng nói bên tai tôi: "Em không cần phải lúc nào cũng sống vì người khác như vậy."
Tôi có thể cảm nhận được, ánh mắt ấm áp của anh ta đang nhìn vào tôi, cánh tay ôm hông tôi chặt hơn, giống như muốn an ủi tôi, mang đến sự ấm áp cho tôi, cho tôi cảm giác an toàn.
Người khác? Là ai? Mạc Văn Phượng? Hay là ông ngoại?
"Đó là người thân của tôi, tôi không thể không quan tâm."
"Cho nên em mới đồng ý lấy anh? Chính là vì ba ngàn vạn kia để trả nợ sao?"
"Đúng vậy." Tôi thẳng thắn thừa nhận. Nếu như không phải vì ba ngàn vạn kia, tôi nghĩ, tôi tình nguyện rời khỏi làng giải trí, cũng không muốn gả cho anh ta.
"Em thật là khờ."
"Đúng vậy, tôi thật ngu ngốc, nếu như mà tôi thông minh hơn một chút, thì làm sao lại rơi vào tay anh được?"
Anh ta trầm mặc một lúc: "Em làm anh hơi bất ngờ đó là, mặc dù bề ngoài em hơi ngu ngốc, nhưng bên trong vẫn còn một chút lương thiện."
"Tôi không có lương thiện! Tôi là ác ma, là một người phụ nữ ham tiền." Tôi biết anh ta vẫn luôn nghĩ tôi là người như vậy, ở trong lòng anh ta, tôi chính là người phụ nữ vì tiền mà làm tất cả, tôi cũng không ngại anh ta nghĩ như vậy.
"Cô gái cố chấp này..." Đột nhiên trong mắt anh ta hiện lên một tia sáng quỷ dị, một giây sau, bờ môi liền chạm xuống môi tôi.
Quả thật, bà ấy không đáng để tôi nhớ lại, lưu luyến, nhưng dù sao bà ấy cũng là mẹ của tôi, bà ấy rời đi, là tôi tự mình đuổi bà đi, vậy thì sao? Bao nhiêu lần tôi mơ ước bà ấy rời đi, lần này thật sự đã đi rồi, trong lòng tôi lại thấy thật khổ sở.
Tôi vẫn không thể nào hiểu được, tình yêu, rốt cuộc là cái gì? Bà ấy bởi vì một người đàn ông như vậy mà bỏ chúng tôi đi, đây chính là tình yêu sao? Có thể ngay cả người thân của mình mà cũng không cần sao?
"Đừng nghĩ tới bà ta nữa."
"Tôi không nghĩ tới bà ấy, chỉ là không nghĩ thông suốt một chuyện."
"Chuyện gì?"
Tôi xoay người, yên lặng nhìn ánh mắt anh ta: "Anh biết cái gì gọi là tình yêu không?"
Trong mắt anh ta nhanh chóng thoáng qua một tia sáng mơ hồ.
"Anh có yêu tôi không?"
Anh ta hơi ngẩn ra, giống như đang nghĩ tới cái gì, nhìn cảnh đêm sau lưng tôi, trầm mặc như cũ.
"Xem ra, anh không có yêu tôi, vậy anh yêu ai?"
Anh ta nhíu mày: "Vấn đề này của em hơi quá đáng rồi đó."
"Không muốn nói sao?" Tôi cong khóe miệng, có chút mất mác, một lần nữa nhìn cảnh đêm ngoài cửa sổ, lẳng lặng ngẩn người, trống rỗng...
"Không nên suy nghĩ bậy bạ." Anh ta nhẹ nhàng nói bên tai tôi: "Em không cần phải lúc nào cũng sống vì người khác như vậy."
Tôi có thể cảm nhận được, ánh mắt ấm áp của anh ta đang nhìn vào tôi, cánh tay ôm hông tôi chặt hơn, giống như muốn an ủi tôi, mang đến sự ấm áp cho tôi, cho tôi cảm giác an toàn.
Người khác? Là ai? Mạc Văn Phượng? Hay là ông ngoại?
"Đó là người thân của tôi, tôi không thể không quan tâm."
"Cho nên em mới đồng ý lấy anh? Chính là vì ba ngàn vạn kia để trả nợ sao?"
"Đúng vậy." Tôi thẳng thắn thừa nhận. Nếu như không phải vì ba ngàn vạn kia, tôi nghĩ, tôi tình nguyện rời khỏi làng giải trí, cũng không muốn gả cho anh ta.
"Em thật là khờ."
"Đúng vậy, tôi thật ngu ngốc, nếu như mà tôi thông minh hơn một chút, thì làm sao lại rơi vào tay anh được?"
Anh ta trầm mặc một lúc: "Em làm anh hơi bất ngờ đó là, mặc dù bề ngoài em hơi ngu ngốc, nhưng bên trong vẫn còn một chút lương thiện."
"Tôi không có lương thiện! Tôi là ác ma, là một người phụ nữ ham tiền." Tôi biết anh ta vẫn luôn nghĩ tôi là người như vậy, ở trong lòng anh ta, tôi chính là người phụ nữ vì tiền mà làm tất cả, tôi cũng không ngại anh ta nghĩ như vậy.
"Cô gái cố chấp này..." Đột nhiên trong mắt anh ta hiện lên một tia sáng quỷ dị, một giây sau, bờ môi liền chạm xuống môi tôi.