Anh là muốn giết tôi sao?
"Chỉ một lần thôi có được không?"
"..."
"Em xem, bây giờ anh bị như vậy, làm sao rời giường được..." Anh ta vô tội nhìn tôi.
"Anh có thể tự sướng..." Tôi chỉ vào nhà tắm, ý nói anh ta có thể tự mình vào nhà tắm để "giải quyết", đừng để tôi nhìn thấy là tốt rồi.
Anh ta liếc tôi một cái, sau đó lại làm ra dáng vẻ vô tội: "Đừng đối xử với anh như vậy có được không? Nghe nói tự sướng nhiều rất dễ bị vô sinh, hẳn là em cũng không muốn sau này mình không được hưởng tính phúc nữa, có phải không?"
"Không sao, tôi không ngại đâu!" Tôi tình nguyện là anh ta bị vô sinh còn hơn mạnh mẽ như bây giờ!
"Em đối xử với anh như vậy..." Bộ dạng anh ta rất đáng thương, vừa lắc đầu vừa than thở, nhưng cũng không có nhào tới.
Đổi lại là lúc trước, anh ta mà thèm hỏi ý kiến của tôi à? Kỳ quái, sao tự nhiên anh ta lại tôn trọng tôi như vậy chứ?
Nếu anh ta tôn trọng tôi, vậy thì làm sao mà tôi có thể nhẫn tâm cự tuyệt được đây?
"Vậy thì... Một lần nữa đi." Tôi đỏ mặt líu ríu nói.
Anh ta vừa nghe xong, cực kỳ hưng phấn nhanh chóng xông lên, lật người một cái đè tôi xuống phía dưới!
Kế tiếp là một trận mây mưa cuồng nhiệt, mãnh liệt kích tình hoan ái...
N tiếng đồng hồ sau...
"Anh gạt tôi!" Tôi kiều mị thở hổn hển, mắc cỡ đỏ mặt nhìn anh ta.
"Hửm?" Anh ta thỏa mãn nhìn tôi, thậm chí còn liếm liếm môi, bộ dạng như vừa mới được ăn no xong.
"Anh đã nói là làm một lần!"
"Ừ, sau đó thì sao?"
"Vậy mà anh... Nhiều lần như vậy..." Tôi xấu hổ, vô lực đánh lên lồng ngực anh ta.
Anh ta dễ dàng bắt được tay tôi, nở nụ cười yêu nghiệt: "Một lần và mười lần cũng có gì khác nhau đâu, nếu đã làm thì làm phải hết mình, một lần không giải quyết hết được, nhịn lại không phải càng khó chịu hơn sao?"
"Anh..." Tôi giận nói không nên lời, đúng là ngụy biện mà!
"Bảo bối, chúng ta rời giường đi, nếu không, anh sẽ lại không nhịn được..."
"Khốn kiếp..." Tôi đẩy anh ta ra, cố gắng kéo hai chân ê ẩm muốn đứng dậy, nhưng vừa đứng lên, chân đau xót, xém chút nữa là ngã xuống, thật may là có một cánh tay mạnh mẽ ôm thắt lưng tôi lại.
"Bảo bối, em yếu quá..." Anh ta cười như không cười nhìn tôi.
Tôi trừng mắt, rõ ràng là do anh quá mạnh mẽ mà! Mấy lời này có đánh chết tôi cũng sẽ không nói ra khỏi miệng, nếu để cho anh ta nghe được, khẳng định sẽ rất đắc ý. Đối với đàn ông mà nói, những lời này không thể nghi ngờ chính là lời khen ngợi tốt nhất!
Chờ chúng tôi tắm rửa xong, cũng đã là buổi trưa!
"Chỉ một lần thôi có được không?"
"..."
"Em xem, bây giờ anh bị như vậy, làm sao rời giường được..." Anh ta vô tội nhìn tôi.
"Anh có thể tự sướng..." Tôi chỉ vào nhà tắm, ý nói anh ta có thể tự mình vào nhà tắm để "giải quyết", đừng để tôi nhìn thấy là tốt rồi.
Anh ta liếc tôi một cái, sau đó lại làm ra dáng vẻ vô tội: "Đừng đối xử với anh như vậy có được không? Nghe nói tự sướng nhiều rất dễ bị vô sinh, hẳn là em cũng không muốn sau này mình không được hưởng tính phúc nữa, có phải không?"
"Không sao, tôi không ngại đâu!" Tôi tình nguyện là anh ta bị vô sinh còn hơn mạnh mẽ như bây giờ!
"Em đối xử với anh như vậy..." Bộ dạng anh ta rất đáng thương, vừa lắc đầu vừa than thở, nhưng cũng không có nhào tới.
Đổi lại là lúc trước, anh ta mà thèm hỏi ý kiến của tôi à? Kỳ quái, sao tự nhiên anh ta lại tôn trọng tôi như vậy chứ?
Nếu anh ta tôn trọng tôi, vậy thì làm sao mà tôi có thể nhẫn tâm cự tuyệt được đây?
"Vậy thì... Một lần nữa đi." Tôi đỏ mặt líu ríu nói.
Anh ta vừa nghe xong, cực kỳ hưng phấn nhanh chóng xông lên, lật người một cái đè tôi xuống phía dưới!
Kế tiếp là một trận mây mưa cuồng nhiệt, mãnh liệt kích tình hoan ái...
N tiếng đồng hồ sau...
"Anh gạt tôi!" Tôi kiều mị thở hổn hển, mắc cỡ đỏ mặt nhìn anh ta.
"Hửm?" Anh ta thỏa mãn nhìn tôi, thậm chí còn liếm liếm môi, bộ dạng như vừa mới được ăn no xong.
"Anh đã nói là làm một lần!"
"Ừ, sau đó thì sao?"
"Vậy mà anh... Nhiều lần như vậy..." Tôi xấu hổ, vô lực đánh lên lồng ngực anh ta.
Anh ta dễ dàng bắt được tay tôi, nở nụ cười yêu nghiệt: "Một lần và mười lần cũng có gì khác nhau đâu, nếu đã làm thì làm phải hết mình, một lần không giải quyết hết được, nhịn lại không phải càng khó chịu hơn sao?"
"Anh..." Tôi giận nói không nên lời, đúng là ngụy biện mà!
"Bảo bối, chúng ta rời giường đi, nếu không, anh sẽ lại không nhịn được..."
"Khốn kiếp..." Tôi đẩy anh ta ra, cố gắng kéo hai chân ê ẩm muốn đứng dậy, nhưng vừa đứng lên, chân đau xót, xém chút nữa là ngã xuống, thật may là có một cánh tay mạnh mẽ ôm thắt lưng tôi lại.
"Bảo bối, em yếu quá..." Anh ta cười như không cười nhìn tôi.
Tôi trừng mắt, rõ ràng là do anh quá mạnh mẽ mà! Mấy lời này có đánh chết tôi cũng sẽ không nói ra khỏi miệng, nếu để cho anh ta nghe được, khẳng định sẽ rất đắc ý. Đối với đàn ông mà nói, những lời này không thể nghi ngờ chính là lời khen ngợi tốt nhất!
Chờ chúng tôi tắm rửa xong, cũng đã là buổi trưa!