Người đàn ông này đã không còn thuộc về tôi, tôi còn ở lại đây làm cái gì?
"Chuyện này tôi có thể giúp cô, bảo đảm nó sẽ không tìm được cô! Chỉ cần cô không trở lại, thì coi như nó có xốc toàn bộ thế giới lên, cũng sẽ không tìm được tung tích của cô!"
Ông ta tự tin giương môi lên, có thể nhìn ra, ông ta đã sớm chuẩn bị.
"Được!" Tôi đáp ứng, bàn tay cầm lá đơn phát run, đến khi tôi cầm bút ký hai chữ "Mạc Oánh", nước mắt trong suốt từ gương mặt xẹt qua, vừa vặn rơi lên ngay chỗ chữ ký.
Nước mắt làm cho nét chữ hơi bị nhòe ra, chữ ký lại càng thêm nổi bật, rõ ràng.
Tôi cắn môi, đưa tờ đơn qua.
"Rất tốt!" Ông ta nhận tờ đơn ly hôn, hài lòng gật đầu, nói với tôi: "Không ngờ cô lại dứt khoác như vậy, xem ra, cô đã nghĩ thông suốt rồi!"
Không phải là sớm nghĩ thông suốt, mà là vừa mới nhớ ra nên thông suốt! Đã xảy ra quá nhiều, quá nhiều chuyện rồi.
"Cô định khi nào sẽ rời đi?" Ông ta hỏi.
"Ba ngày, cho tôi ba ngày, để tôi chuẩn bị một chút."
"Được!" Ông ta đáp ứng.
Lòng của tôi, đã đau đến chết lặng.
Có lẽ rời đi, cũng là một loại giải thoát! Tôi không muốn dây dưa nữa, cũng không còn sức lực để dây dưa nữa rồi.
Nếu cũng đã đến bước này rồi, thì phải nên kết thúc thôi! Còn tiếp tục như vậy nữa, thì người bị thương cũng là tôi.
Tôi đã bị thương tích khắp người rồi, nhất là trái tim.
Tôi phải nhanh chóng thoát khỏi chỗ này, để trái tim bi thương có thể sớm ngày hồi phục, mặc dù sẽ để lại sẹo, nhưng tôi sẽ nhớ nỗi đau lần này, về sau không bao giờ phạm phải sai lầm như vậy nữa.
Bây giờ mà rời khỏi anh ta, đối với tôi mà nói, đều là chuyện tốt cả. Nếu không có tôi, đương nhiên Dương Thừa Trung sẽ bỏ qua cho anh ta, còn tôi, cũng sẽ không là vật cản đường giữa anh ta và Mộng Na nữa.
Người mình đã từng yêu thương rồi sẽ không có cách nào quên được, tôi sẽ tự động rút lui, mọi việc đều là theo thứ tự trước sau mà an bài, tôi là người đến sau, hơn nữa, người Lục Minh Hiên yêu là cô ta, chứ không phải tôi...
*************
Tôi quyết định, còn ba ngày ở lại đây, tôi muốn để lại cho anh ta một đoạn ký ức tốt đẹp.
Trong ba ngày này, tôi muốn ôn thuận như là một con mèo, anh ta muốn tôi làm cái gì, tôi cũng sẽ không cự tuyệt.
Anh ta luôn về nhà lúc rất khuya, tôi vẫn cứ ngồi chờ như vậy, đợi đến hơn một giờ sáng, rốt cuộc anh ta cũng về nhà, gương mặt mệt mỏi, tôi phát hiện, dường như mấy ngày nay tâm trạng anh ta càng thêm phiền não, là do chuyện của công ty, hay là chuyện của Mộng Na?
"Chuyện này tôi có thể giúp cô, bảo đảm nó sẽ không tìm được cô! Chỉ cần cô không trở lại, thì coi như nó có xốc toàn bộ thế giới lên, cũng sẽ không tìm được tung tích của cô!"
Ông ta tự tin giương môi lên, có thể nhìn ra, ông ta đã sớm chuẩn bị.
"Được!" Tôi đáp ứng, bàn tay cầm lá đơn phát run, đến khi tôi cầm bút ký hai chữ "Mạc Oánh", nước mắt trong suốt từ gương mặt xẹt qua, vừa vặn rơi lên ngay chỗ chữ ký.
Nước mắt làm cho nét chữ hơi bị nhòe ra, chữ ký lại càng thêm nổi bật, rõ ràng.
Tôi cắn môi, đưa tờ đơn qua.
"Rất tốt!" Ông ta nhận tờ đơn ly hôn, hài lòng gật đầu, nói với tôi: "Không ngờ cô lại dứt khoác như vậy, xem ra, cô đã nghĩ thông suốt rồi!"
Không phải là sớm nghĩ thông suốt, mà là vừa mới nhớ ra nên thông suốt! Đã xảy ra quá nhiều, quá nhiều chuyện rồi.
"Cô định khi nào sẽ rời đi?" Ông ta hỏi.
"Ba ngày, cho tôi ba ngày, để tôi chuẩn bị một chút."
"Được!" Ông ta đáp ứng.
Lòng của tôi, đã đau đến chết lặng.
Có lẽ rời đi, cũng là một loại giải thoát! Tôi không muốn dây dưa nữa, cũng không còn sức lực để dây dưa nữa rồi.
Nếu cũng đã đến bước này rồi, thì phải nên kết thúc thôi! Còn tiếp tục như vậy nữa, thì người bị thương cũng là tôi.
Tôi đã bị thương tích khắp người rồi, nhất là trái tim.
Tôi phải nhanh chóng thoát khỏi chỗ này, để trái tim bi thương có thể sớm ngày hồi phục, mặc dù sẽ để lại sẹo, nhưng tôi sẽ nhớ nỗi đau lần này, về sau không bao giờ phạm phải sai lầm như vậy nữa.
Bây giờ mà rời khỏi anh ta, đối với tôi mà nói, đều là chuyện tốt cả. Nếu không có tôi, đương nhiên Dương Thừa Trung sẽ bỏ qua cho anh ta, còn tôi, cũng sẽ không là vật cản đường giữa anh ta và Mộng Na nữa.
Người mình đã từng yêu thương rồi sẽ không có cách nào quên được, tôi sẽ tự động rút lui, mọi việc đều là theo thứ tự trước sau mà an bài, tôi là người đến sau, hơn nữa, người Lục Minh Hiên yêu là cô ta, chứ không phải tôi...
*************
Tôi quyết định, còn ba ngày ở lại đây, tôi muốn để lại cho anh ta một đoạn ký ức tốt đẹp.
Trong ba ngày này, tôi muốn ôn thuận như là một con mèo, anh ta muốn tôi làm cái gì, tôi cũng sẽ không cự tuyệt.
Anh ta luôn về nhà lúc rất khuya, tôi vẫn cứ ngồi chờ như vậy, đợi đến hơn một giờ sáng, rốt cuộc anh ta cũng về nhà, gương mặt mệt mỏi, tôi phát hiện, dường như mấy ngày nay tâm trạng anh ta càng thêm phiền não, là do chuyện của công ty, hay là chuyện của Mộng Na?