Anh ta luôn về nhà lúc rất khuya, tôi vẫn cứ ngồi chờ như vậy, đợi đến hơn một giờ sáng, rốt cuộc anh ta cũng về nhà, gương mặt mệt mỏi, tôi phát hiện, dường như mấy ngày nay tâm trạng anh ta càng thêm phiền não, là do chuyện của công ty, hay là chuyện của Mộng Na?
Không được, tôi không nên nghĩ tới người phụ nữ đó nữa, trong ba ngày này, tôi chỉ có thể được nghĩ đến anh ta, và tôi nữa, chỉ hai người chúng tôi thôi, không có người thứ ba xen vào, tạm thời tôi sẽ quên đi sự tồn tại của cô ta.
Tôi nằm trong ngực anh ta, hỏi: "Ngày mai anh có thể về nhà sớm một chút để ăn cơm với em không?"
"Ngày mai anh bận rất nhiều việc, còn có mấy hội nghị trực tuyến cần phải họp gấp, mấy ngày nữa đi!" Anh ta mệt mỏi nhắm mắt lại.
Tôi hơi thất vọng: "Vậy sáng sớm mai anh có thể ăn sáng với em được không?"
"Mấy ngày nay ngay cả thời gian ăn sáng anh cũng không có." Anh ta mở mắt, vuốt ve mặt tôi: "Hôm nay em làm sao vậy? Rất muốn anh ở bên cạnh em sao?"
"Ừ, nhưng nếu anh bận rồi thì thôi, không sao..." Tôi nhẹ nhàng thở dài.
Anh ta trầm mặt một chút rồi nói: "Ngày mai anh sẽ cố gắng về nhà sớm với em."
"Được." Ngoài chữ này ra, tôi còn có thể nói cái gì bây giờ?
Ngày thứ nhất, tôi hiu quạnh một mình chờ đợi anh ta.
Ngày thứ hai, tôi trở lại nhà ông ngoại, hôm nay, tôi vốn là muốn nói chuyện rời đi với ông ngoại, nhưng không muốn để ông phải lo lắng, chẳng qua chỉ là nói cho ông biết, sắp tới sẽ có một thời gian rất dài tôi sẽ không trở lại, dặn dò ông phải tự chăm sóc bản thân cho thật tốt.
Tôi tính toán, chờ tôi ổn định cuộc sống xong xuôi, sẽ đón ông ngoại theo!
Ngày thứ ba, tôi vẫn lặng lẽ cô đơn chờ đợi anh ta.
Tại sao trước đây tôi không thấy cảm giác chờ đợi là trống vắng, cô quạnh như vậy chứ? Thời gian trôi qua chậm giống như kéo dài vô tận vậy.
Tôi không muốn lại bị động chờ đợi anh ta, cầm điện thoại di động lên, gọi vào số máy của anh ta.
Điện thoại được kết nối, giọng nói trầm thấp của anh ta truyền đến, vô cùng ấm áp ôn nhu: "Sao vậy?"
"Về nhà ăn tối với em có được không? Em đang chờ anh."
"Tối nay sao?"
"Ừ!" Chỉ còn tối nay nữa thôi, sau này không còn cơ hội nữa rồi.
"Được rồi, còn khoảng một tiếng nữa anh mới hết bận."
"Ừ, được."
Sau khi cúp điện thoại, tôi đi xuống lầu, cho tất cả người giúp việc trong biệt thự về nhà nghỉ một ngày!
Sau đó vào phòng bếp, đeo tạp dề, nấu một bữa cơm.
Tài nghệ nấu nướng của tôi không thể nào so sánh với đầu bếp chuyên nghiệp được, nhưng dù sao tôi đã nấu ăn từ khi còn nhỏ rồi, tương đối tự lập, mấy chuyện như rang thức ăn đối với tôi chỉ là chuyện rất nhỏ thôi, không có chút khó khăn nào, hơn nữa mùi vị cũng không tệ.
Không được, tôi không nên nghĩ tới người phụ nữ đó nữa, trong ba ngày này, tôi chỉ có thể được nghĩ đến anh ta, và tôi nữa, chỉ hai người chúng tôi thôi, không có người thứ ba xen vào, tạm thời tôi sẽ quên đi sự tồn tại của cô ta.
Tôi nằm trong ngực anh ta, hỏi: "Ngày mai anh có thể về nhà sớm một chút để ăn cơm với em không?"
"Ngày mai anh bận rất nhiều việc, còn có mấy hội nghị trực tuyến cần phải họp gấp, mấy ngày nữa đi!" Anh ta mệt mỏi nhắm mắt lại.
Tôi hơi thất vọng: "Vậy sáng sớm mai anh có thể ăn sáng với em được không?"
"Mấy ngày nay ngay cả thời gian ăn sáng anh cũng không có." Anh ta mở mắt, vuốt ve mặt tôi: "Hôm nay em làm sao vậy? Rất muốn anh ở bên cạnh em sao?"
"Ừ, nhưng nếu anh bận rồi thì thôi, không sao..." Tôi nhẹ nhàng thở dài.
Anh ta trầm mặt một chút rồi nói: "Ngày mai anh sẽ cố gắng về nhà sớm với em."
"Được." Ngoài chữ này ra, tôi còn có thể nói cái gì bây giờ?
Ngày thứ nhất, tôi hiu quạnh một mình chờ đợi anh ta.
Ngày thứ hai, tôi trở lại nhà ông ngoại, hôm nay, tôi vốn là muốn nói chuyện rời đi với ông ngoại, nhưng không muốn để ông phải lo lắng, chẳng qua chỉ là nói cho ông biết, sắp tới sẽ có một thời gian rất dài tôi sẽ không trở lại, dặn dò ông phải tự chăm sóc bản thân cho thật tốt.
Tôi tính toán, chờ tôi ổn định cuộc sống xong xuôi, sẽ đón ông ngoại theo!
Ngày thứ ba, tôi vẫn lặng lẽ cô đơn chờ đợi anh ta.
Tại sao trước đây tôi không thấy cảm giác chờ đợi là trống vắng, cô quạnh như vậy chứ? Thời gian trôi qua chậm giống như kéo dài vô tận vậy.
Tôi không muốn lại bị động chờ đợi anh ta, cầm điện thoại di động lên, gọi vào số máy của anh ta.
Điện thoại được kết nối, giọng nói trầm thấp của anh ta truyền đến, vô cùng ấm áp ôn nhu: "Sao vậy?"
"Về nhà ăn tối với em có được không? Em đang chờ anh."
"Tối nay sao?"
"Ừ!" Chỉ còn tối nay nữa thôi, sau này không còn cơ hội nữa rồi.
"Được rồi, còn khoảng một tiếng nữa anh mới hết bận."
"Ừ, được."
Sau khi cúp điện thoại, tôi đi xuống lầu, cho tất cả người giúp việc trong biệt thự về nhà nghỉ một ngày!
Sau đó vào phòng bếp, đeo tạp dề, nấu một bữa cơm.
Tài nghệ nấu nướng của tôi không thể nào so sánh với đầu bếp chuyên nghiệp được, nhưng dù sao tôi đã nấu ăn từ khi còn nhỏ rồi, tương đối tự lập, mấy chuyện như rang thức ăn đối với tôi chỉ là chuyện rất nhỏ thôi, không có chút khó khăn nào, hơn nữa mùi vị cũng không tệ.