Sắc mặt anh ta tái nhợt, có vẻ khó chịu không nói nên lời, ánh mắt thương hại nhìn tôi, đau lòng, anh ta vươn bàn tay phát run, nhẹ nhàng mơn trớn gò má của tôi.
Tôi cảm thấy khó hiểu, nhưng cũng không ghét bỏ, chỉ lẳng lặng nhìn anh ta, tôi hỏi: "Bác sĩ nói thế nào?"
"Em... Mất trí nhớ..." Anh ta khó khăn nói ra bốn chữ này.
"Vậy sao!" Tôi đã sớm ngờ tới rồi, quả nhiên là bị mất trí nhớ.
Không biết tại sao, tôi biết mình bị mất trí nhớ, nhưng không hề cảm thấy khổ sở gì hết, không hoảng sợ, ngược lại còn có một loại cảm giác rất nhẹ nhõm. Dường như trong thâm tâm tôi không muốn nhớ lại chuyện cũ.
Nhưng lòng hiếu kỳ khiến tôi không nhịn được mà hỏi anh ta: "Vậy rốt cuộc tôi là ai? Anh là ai? Tại sao tôi phải nằm ở bệnh viện? Tôi bị bệnh gì sao?"
Tôi cảm thấy, ít nhất cũng cần phải làm rõ mấy vấn đề này trước.
Anh ta chợt nhớ tới cái gì, ánh mắt thật nhanh thoáng qua một tia khó nắm bắt.
"Ngay cả đứa bé mà em cũng quên sao?"
"Đứa bé? Đứa bé gì chứ?" Tôi không hiểu, thì ra là tôi có con sao?
"Em trượt chân té xuống cầu thang, đứa bé bị sinh non, may mắn là đưa tới bệnh viện kịp thời, sẽ không có vấn đề gì quá lớn, em không cần phải lo lắng, đứa bé sẽ không có chuyện gì, bất kể tốn bao nhiêu tiền, anh cũng sẽ cố gắng cứu sống nó."
Anh ta nắm chặt tay tôi, giống như đang thực hiện một cam kết.
"Vậy anh là ai? Tại sao lại... Đối xử tốt với tôi như vậy?" Tôi khó hiểu nhìn anh ta, cảm thấy dường như anh ta rất quan tâm tôi, rất lo lắng cho tôi, sao anh ta lại tốt với tôi như vậy chứ? Quan hệ của chúng tôi là như thế nào?
Anh ta trầm mặc một lát, môi mỏng thốt lên năm chữ:
"Anh là chồng của em."
"À." Tôi không chút nghi ngờ nào liền tin lời anh ta.
Thì ra anh ta là chồng của tôi, khó trách tại sao lại đối tốt với tôi như vậy!
"Mạc Oánh, thật xin lỗi, anh khiến em phải chịu khổ rồi, sau này anh sẽ đối xử với em rất tốt, rất tốt..." Anh ta cầm tay tôi, nắm chặt hơn, ánh mắt thâm tình toát lên sự kiên định.
"Ừ." Tôi nhẹ nhàng trả lời, mí mắt bắt đầu nặng trĩu, vô lực chớp chớp mắt: "Em buồn ngủ quá."
"Vậy em ngủ đi, anh ở bên cạnh chăm sóc cho em, sẽ mãi mãi ở bên cạnh em..." Anh ta hôn nhẹ lên tay tôi, ngắm nhìn tôi.
Trong lòng tôi đột nhiên cảm thấy thật ấm áp, có cảm giác được sủng ái, thật thoải mái, thật ấm áp.
Tôi nhẹ nhàng gật đầu một cái, hơi hơi cong môi lên, hai mắt lim dim, nhanh chóng ngủ thiếp đi.
Tôi cảm thấy khó hiểu, nhưng cũng không ghét bỏ, chỉ lẳng lặng nhìn anh ta, tôi hỏi: "Bác sĩ nói thế nào?"
"Em... Mất trí nhớ..." Anh ta khó khăn nói ra bốn chữ này.
"Vậy sao!" Tôi đã sớm ngờ tới rồi, quả nhiên là bị mất trí nhớ.
Không biết tại sao, tôi biết mình bị mất trí nhớ, nhưng không hề cảm thấy khổ sở gì hết, không hoảng sợ, ngược lại còn có một loại cảm giác rất nhẹ nhõm. Dường như trong thâm tâm tôi không muốn nhớ lại chuyện cũ.
Nhưng lòng hiếu kỳ khiến tôi không nhịn được mà hỏi anh ta: "Vậy rốt cuộc tôi là ai? Anh là ai? Tại sao tôi phải nằm ở bệnh viện? Tôi bị bệnh gì sao?"
Tôi cảm thấy, ít nhất cũng cần phải làm rõ mấy vấn đề này trước.
Anh ta chợt nhớ tới cái gì, ánh mắt thật nhanh thoáng qua một tia khó nắm bắt.
"Ngay cả đứa bé mà em cũng quên sao?"
"Đứa bé? Đứa bé gì chứ?" Tôi không hiểu, thì ra là tôi có con sao?
"Em trượt chân té xuống cầu thang, đứa bé bị sinh non, may mắn là đưa tới bệnh viện kịp thời, sẽ không có vấn đề gì quá lớn, em không cần phải lo lắng, đứa bé sẽ không có chuyện gì, bất kể tốn bao nhiêu tiền, anh cũng sẽ cố gắng cứu sống nó."
Anh ta nắm chặt tay tôi, giống như đang thực hiện một cam kết.
"Vậy anh là ai? Tại sao lại... Đối xử tốt với tôi như vậy?" Tôi khó hiểu nhìn anh ta, cảm thấy dường như anh ta rất quan tâm tôi, rất lo lắng cho tôi, sao anh ta lại tốt với tôi như vậy chứ? Quan hệ của chúng tôi là như thế nào?
Anh ta trầm mặc một lát, môi mỏng thốt lên năm chữ:
"Anh là chồng của em."
"À." Tôi không chút nghi ngờ nào liền tin lời anh ta.
Thì ra anh ta là chồng của tôi, khó trách tại sao lại đối tốt với tôi như vậy!
"Mạc Oánh, thật xin lỗi, anh khiến em phải chịu khổ rồi, sau này anh sẽ đối xử với em rất tốt, rất tốt..." Anh ta cầm tay tôi, nắm chặt hơn, ánh mắt thâm tình toát lên sự kiên định.
"Ừ." Tôi nhẹ nhàng trả lời, mí mắt bắt đầu nặng trĩu, vô lực chớp chớp mắt: "Em buồn ngủ quá."
"Vậy em ngủ đi, anh ở bên cạnh chăm sóc cho em, sẽ mãi mãi ở bên cạnh em..." Anh ta hôn nhẹ lên tay tôi, ngắm nhìn tôi.
Trong lòng tôi đột nhiên cảm thấy thật ấm áp, có cảm giác được sủng ái, thật thoải mái, thật ấm áp.
Tôi nhẹ nhàng gật đầu một cái, hơi hơi cong môi lên, hai mắt lim dim, nhanh chóng ngủ thiếp đi.