"Tô Quân, anh đối xử với em tốt như vậy, làm sao em sẽ ghét anh được chứ! Em tin tưởng cho dù anh có làm bất cứ chuyện gì, thì cũng đều là vì muốn tốt cho em thôi, cho nên em sẽ không hận anh, cũng sẽ không ghét bỏ anh."
Ánh mắt bi thương của Tô Quân trong nháy mắt trở nên vui vẻ: "Có thật không!"
Tôi gật đầu, nụ cười bên môi càng sâu hơn.
"Cảm ơn em." Tô Quân kích động, chợt ôm lấy tôi, ôm thật chặt vào trong ngực.
Tôi để mặc cho anh ta ôm, ngửi được mùi hương quen thuộc của anh ta quanh chóp mũi, trong đầu mơ hồ có chút ấn tượng, dường như tôi cũng từng nhiều lần nằm trong ngực của anh ta như vậy, nhưng hình như anh ta rất khác, cảm giác không biết phải nói thế nào.
Tôi nhắm mắt lại, không muốn suy nghĩ nhiều.
"Về nhà đi, chúng ta sẽ xem phim lúc trước anh và em từng đóng!" Tô Quân chợt nói.
"Được!" Tôi vui mừng gật đầu: "Vậy chúng ta về sớm một chút, ăn một bữa thật ngon rồi xem phim, thế nào?"
"Ừ, được."
"Vậy thì đi thôi!" Tôi nắm tay Tô Quân, vui vẻ chạy đi.
Cực kỳ hưng phấn, cứ nghĩ đến tối nay xem phim sẽ được nhìn thấy tôi của lúc trước, tôi lại cảm thấy thật vui mừng.
Chúng tôi vui vẻ chạy đi, không chú ý tới, trong một góc, ánh đèn chợt lóe lên...
********************
Trung Quốc.
"Ầm" một tiếng, một đống hình để lên bàn.
"Lục tổng, đây là cánh nhà báo ở nước ngoài chụp được, người phụ nữ trong ảnh có phải là người anh muốn tìm không?"
Một bàn tay run run cầm tấm hình lên, đầu ngón tay thon dài xẹt qua dung nhan rạng rỡ trong ảnh.
"Cô ấy ở đâu?"
"Paris..."
*********************
Ti vi đang phát.
Tôi rúc vào trong ngực Tô Quân, nhìn gương mặt trong ti vi giống hệt gương mặt của tôi, bên môi treo một nụ cười nhàn nhạt.
"Thì ra chúng ta cũng từng đóng phim truyền hình."
"Đương nhiên, chẳng lẽ em cho là anh lừa em sao?"
"Không có." Tôi ngọt ngào cười một tiếng, chui vào trong lòng anh ta. Suy nghĩ một lát lại hỏi: "Vậy tại sao anh không đi đóng phim nữa?"
"Bởi vì anh phải tiếp quản công ty của gia tộc, cho nên dẫn theo em... Cùng nhau rút lui khỏi làng giải trí." Lúc nói những lời này, ánh mắt Tô Quân hơi phức tạp.
"À!" Tôi trả lời, đối với những gì anh ta nói, tôi không có chút nghi ngờ nào.
Một người đàn ông yêu tôi như vậy, anh ta nói cái gì tôi cũng sẽ tin tưởng.
"Em thật là muốn trở về Trung Quốc một chuyến!" Tôi đột nhiên nói một câu như vậy.
"Tại sao?" Biểu tình trên mặt Tô Quân phức tạp.
"Bởi vì chúng ta đã từng ở Trung Quốc gặp nhau, yêu nhau, cho nên xem xong bộ phim này, em muốn quay lại đó." Tôi quay đầu, nhìn anh ta: "Anh cảm thấy không được sao?"
Tô Quân hoảng sợ một hồi: "Được rồi, vậy ngày mai anh sẽ đến công ty sắp xếp, cố gắng dành thời gian trở về Trung Quốc với em một chuyến."
"Cảm ơn, ông xã..." Tôi nhẹ nhàng hôn lên môi anh ta một cái, mặc dù nụ hôn này rất nhẹ, rất hời hợt, nhưng cơ thể Tô Quân chợt run lên một cái, hô hấp dần trở nên dồn dập, lồng ngực phập phồng, có thể nhận ra cơ thể anh ta đang nổi lên phản ứng.
"Tô Quân..." Tôi nhỏ giọng gọi tên anh ta, hôn lên vành tai anh ta...
Tôi phát hiện, vành tai của anh ta đặc biệt nhạy cảm, chỉ cần liếm nhẹ một cái, anh ta sẽ bị kích thích vô cùng mãnh liệt.
Tôi thè lưỡi, ngậm vành tai anh ta, nhẹ nhàng mút, anh ta thở dốc vì kinh ngạc: "Đừng như vậy..."
Ánh mắt bi thương của Tô Quân trong nháy mắt trở nên vui vẻ: "Có thật không!"
Tôi gật đầu, nụ cười bên môi càng sâu hơn.
"Cảm ơn em." Tô Quân kích động, chợt ôm lấy tôi, ôm thật chặt vào trong ngực.
Tôi để mặc cho anh ta ôm, ngửi được mùi hương quen thuộc của anh ta quanh chóp mũi, trong đầu mơ hồ có chút ấn tượng, dường như tôi cũng từng nhiều lần nằm trong ngực của anh ta như vậy, nhưng hình như anh ta rất khác, cảm giác không biết phải nói thế nào.
Tôi nhắm mắt lại, không muốn suy nghĩ nhiều.
"Về nhà đi, chúng ta sẽ xem phim lúc trước anh và em từng đóng!" Tô Quân chợt nói.
"Được!" Tôi vui mừng gật đầu: "Vậy chúng ta về sớm một chút, ăn một bữa thật ngon rồi xem phim, thế nào?"
"Ừ, được."
"Vậy thì đi thôi!" Tôi nắm tay Tô Quân, vui vẻ chạy đi.
Cực kỳ hưng phấn, cứ nghĩ đến tối nay xem phim sẽ được nhìn thấy tôi của lúc trước, tôi lại cảm thấy thật vui mừng.
Chúng tôi vui vẻ chạy đi, không chú ý tới, trong một góc, ánh đèn chợt lóe lên...
********************
Trung Quốc.
"Ầm" một tiếng, một đống hình để lên bàn.
"Lục tổng, đây là cánh nhà báo ở nước ngoài chụp được, người phụ nữ trong ảnh có phải là người anh muốn tìm không?"
Một bàn tay run run cầm tấm hình lên, đầu ngón tay thon dài xẹt qua dung nhan rạng rỡ trong ảnh.
"Cô ấy ở đâu?"
"Paris..."
*********************
Ti vi đang phát.
Tôi rúc vào trong ngực Tô Quân, nhìn gương mặt trong ti vi giống hệt gương mặt của tôi, bên môi treo một nụ cười nhàn nhạt.
"Thì ra chúng ta cũng từng đóng phim truyền hình."
"Đương nhiên, chẳng lẽ em cho là anh lừa em sao?"
"Không có." Tôi ngọt ngào cười một tiếng, chui vào trong lòng anh ta. Suy nghĩ một lát lại hỏi: "Vậy tại sao anh không đi đóng phim nữa?"
"Bởi vì anh phải tiếp quản công ty của gia tộc, cho nên dẫn theo em... Cùng nhau rút lui khỏi làng giải trí." Lúc nói những lời này, ánh mắt Tô Quân hơi phức tạp.
"À!" Tôi trả lời, đối với những gì anh ta nói, tôi không có chút nghi ngờ nào.
Một người đàn ông yêu tôi như vậy, anh ta nói cái gì tôi cũng sẽ tin tưởng.
"Em thật là muốn trở về Trung Quốc một chuyến!" Tôi đột nhiên nói một câu như vậy.
"Tại sao?" Biểu tình trên mặt Tô Quân phức tạp.
"Bởi vì chúng ta đã từng ở Trung Quốc gặp nhau, yêu nhau, cho nên xem xong bộ phim này, em muốn quay lại đó." Tôi quay đầu, nhìn anh ta: "Anh cảm thấy không được sao?"
Tô Quân hoảng sợ một hồi: "Được rồi, vậy ngày mai anh sẽ đến công ty sắp xếp, cố gắng dành thời gian trở về Trung Quốc với em một chuyến."
"Cảm ơn, ông xã..." Tôi nhẹ nhàng hôn lên môi anh ta một cái, mặc dù nụ hôn này rất nhẹ, rất hời hợt, nhưng cơ thể Tô Quân chợt run lên một cái, hô hấp dần trở nên dồn dập, lồng ngực phập phồng, có thể nhận ra cơ thể anh ta đang nổi lên phản ứng.
"Tô Quân..." Tôi nhỏ giọng gọi tên anh ta, hôn lên vành tai anh ta...
Tôi phát hiện, vành tai của anh ta đặc biệt nhạy cảm, chỉ cần liếm nhẹ một cái, anh ta sẽ bị kích thích vô cùng mãnh liệt.
Tôi thè lưỡi, ngậm vành tai anh ta, nhẹ nhàng mút, anh ta thở dốc vì kinh ngạc: "Đừng như vậy..."