"Anh từng tới đây rồi, nhưng mà trời quá tối, anh không tìm được chỗ đậu xe, nhưng không sao đâu, ngày mai trời vừa sáng, anh chắc chắn chúng ta sẽ tìm được đường về!"
"Anh..." Tôi hết ý kiến! "Vậy phải làm sao bây giờ?"
Tối nay phải ngủ ở đâu đây?
"Chắc ở gần đây cũng có người ở, chúng ta tìm một gia đình nào cho ở nhờ." Anh ta nói xong hết nhìn đông rồi lại nhìn tây, xung quanh tối đen như mực, đưa tay lên không thấy được năm ngón, làm gì có hộ gia đình nào ở đây!
"Anh để tôi xuống đây đi." Tôi nói, trời tối như vậy rồi, chắc chắn là anh ta không nhìn thấy rõ mặt đường đâu, cõng tôi đi bộ như vậy, rất không an toàn!
"Không sao, anh có thể cõng, em tiếp tục ngủ đi."
"Không được, mau thả tôi xuống!" Tôi kiên quyết, cuối cùng anh ta cũng thả tôi xuống.
"Mặt đất rất tối, em đi bộ cẩn thận một chút, đừng giẫm lên đá." Anh ta rất cẩn thận đỡ tay tôi.
"Tôi biết." Mặc dù tôi mang đôi giày cao gót mười centimet, nhưng tôi vẫn kiên trì đi một mình, không để cho anh ta đỡ đi.
Hôm nay vận khí thật là đen đủi!
Nhưng không nghĩ tới, chuyện đen đủi hơn lại sắp xảy ra!
Đột nhiên một âm thanh "xoạch xoạch" vang lên.
Tôi cảm thấy có giọt nước chảy trên đầu tôi, đưa tay sờ sờ, thật sự là nước!
"Chuyện gì vậy?"
Lục Minh Hiên sửng sốt: "Không phải trời mưa chứ?"
Quả nhiên ngay sau đó là âm thanh "ào ào" vang lên!
Mưa tầm tã rơi xuống...
"A a a, làm sao bây giờ..." Tôi nóng nảy, đưa hai tay che đầu, mưa lớn như vậy, lại đứng giữa đồng hoang, thật là thảm hại mà!
"Em đừng sợ, đừng hoảng hốt..." Lục Minh Hiên cũng gấp gáp, vội vàng cởi áo che lên đầu tôi.
Chỉ có một cái áo thôi, làm sao chống đỡ được cơn mưa to như vậy chứ!
Tôi không thể nào nhịn nổi mà oán trách anh ta: "Đều là tại anh hết, dẫn tôi đến chỗ quỷ quái này làm gì, anh nhìn đi, bây giờ thì hay rồi, không có chỗ ở, lại còn mắc mưa..."
"Thật xin lỗi, thật xin lỗi, chúng ta đi lên phía trước xem thử, có lẽ sẽ tìm được chỗ trú lại một đêm..." Anh ta vừa nói vừa cầm áo khoác lên người tôi, tôi tức một bụng, vội chạy đi.
Có lẽ là đôi giày cao gót của tôi quá cao.
Hoặc cũng có thể lúc đó tôi suy nghĩ quá nhiều nên không có chú ý dưới chân, chợt bị vấp một cái ----
"A!" Tôi té xuống đất, cái đầu vừa vặn đập trúng thứ gì đó, cứng quá...
"Mạc Oánh, em bị sao vậy?" Lục Minh Hiên vội vàng đỡ tôi lên.
"Tôi không sao..." Tôi lắc đầu một cái, cảm thấy thật chóng mặt.
Mưa rất lớn, chúng tôi bị mắc mưa ướt nhẹp, tôi không hơi đâu mà nghĩ tới mấy chuyện dư thừa.
"Em xác định mình không sao chứ?"
Tôi lại lắc đầu một cái, mưa to làm đầu óc tôi càng kém tỉnh táo hơn.
"Lại đây, anh bế em." Anh ta bế tôi lên, chạy giữa cơn mưa.
Tôi dần dần cảm nhận được, đầu tôi thật là đau, mơ hồ còn có thể nghe thấy mùi máu tươi...
Bất tri bất giác, tôi ngủ thiếp đi, ý thức rất mơ hồ, cũng không biết qua bao lâu, hình như tôi thấy được ánh đèn...
Dường như tôi nghe tiếng có người đang nói: "A, đầu cô gái kia đang bị chảy máu kìa..."
"Trời ạ, sao lại chảy nhiều máu như vậy chứ, mau vào đây băng bó vết thương..."
"Cô ấy nóng rần rần lên rồi... Thật là tội nghiệp..."
"Mạc Oánh, Mạc Oánh, em sao rồi, em đừng bị sao mà, đều là anh không tốt, thật xin lỗi, anh không nên dẫn em tới đây, thật xin lỗi em..." Là giọng nói của Lục Minh Hiên.
Hình như anh ta đang khóc.
"Anh..." Tôi hết ý kiến! "Vậy phải làm sao bây giờ?"
Tối nay phải ngủ ở đâu đây?
"Chắc ở gần đây cũng có người ở, chúng ta tìm một gia đình nào cho ở nhờ." Anh ta nói xong hết nhìn đông rồi lại nhìn tây, xung quanh tối đen như mực, đưa tay lên không thấy được năm ngón, làm gì có hộ gia đình nào ở đây!
"Anh để tôi xuống đây đi." Tôi nói, trời tối như vậy rồi, chắc chắn là anh ta không nhìn thấy rõ mặt đường đâu, cõng tôi đi bộ như vậy, rất không an toàn!
"Không sao, anh có thể cõng, em tiếp tục ngủ đi."
"Không được, mau thả tôi xuống!" Tôi kiên quyết, cuối cùng anh ta cũng thả tôi xuống.
"Mặt đất rất tối, em đi bộ cẩn thận một chút, đừng giẫm lên đá." Anh ta rất cẩn thận đỡ tay tôi.
"Tôi biết." Mặc dù tôi mang đôi giày cao gót mười centimet, nhưng tôi vẫn kiên trì đi một mình, không để cho anh ta đỡ đi.
Hôm nay vận khí thật là đen đủi!
Nhưng không nghĩ tới, chuyện đen đủi hơn lại sắp xảy ra!
Đột nhiên một âm thanh "xoạch xoạch" vang lên.
Tôi cảm thấy có giọt nước chảy trên đầu tôi, đưa tay sờ sờ, thật sự là nước!
"Chuyện gì vậy?"
Lục Minh Hiên sửng sốt: "Không phải trời mưa chứ?"
Quả nhiên ngay sau đó là âm thanh "ào ào" vang lên!
Mưa tầm tã rơi xuống...
"A a a, làm sao bây giờ..." Tôi nóng nảy, đưa hai tay che đầu, mưa lớn như vậy, lại đứng giữa đồng hoang, thật là thảm hại mà!
"Em đừng sợ, đừng hoảng hốt..." Lục Minh Hiên cũng gấp gáp, vội vàng cởi áo che lên đầu tôi.
Chỉ có một cái áo thôi, làm sao chống đỡ được cơn mưa to như vậy chứ!
Tôi không thể nào nhịn nổi mà oán trách anh ta: "Đều là tại anh hết, dẫn tôi đến chỗ quỷ quái này làm gì, anh nhìn đi, bây giờ thì hay rồi, không có chỗ ở, lại còn mắc mưa..."
"Thật xin lỗi, thật xin lỗi, chúng ta đi lên phía trước xem thử, có lẽ sẽ tìm được chỗ trú lại một đêm..." Anh ta vừa nói vừa cầm áo khoác lên người tôi, tôi tức một bụng, vội chạy đi.
Có lẽ là đôi giày cao gót của tôi quá cao.
Hoặc cũng có thể lúc đó tôi suy nghĩ quá nhiều nên không có chú ý dưới chân, chợt bị vấp một cái ----
"A!" Tôi té xuống đất, cái đầu vừa vặn đập trúng thứ gì đó, cứng quá...
"Mạc Oánh, em bị sao vậy?" Lục Minh Hiên vội vàng đỡ tôi lên.
"Tôi không sao..." Tôi lắc đầu một cái, cảm thấy thật chóng mặt.
Mưa rất lớn, chúng tôi bị mắc mưa ướt nhẹp, tôi không hơi đâu mà nghĩ tới mấy chuyện dư thừa.
"Em xác định mình không sao chứ?"
Tôi lại lắc đầu một cái, mưa to làm đầu óc tôi càng kém tỉnh táo hơn.
"Lại đây, anh bế em." Anh ta bế tôi lên, chạy giữa cơn mưa.
Tôi dần dần cảm nhận được, đầu tôi thật là đau, mơ hồ còn có thể nghe thấy mùi máu tươi...
Bất tri bất giác, tôi ngủ thiếp đi, ý thức rất mơ hồ, cũng không biết qua bao lâu, hình như tôi thấy được ánh đèn...
Dường như tôi nghe tiếng có người đang nói: "A, đầu cô gái kia đang bị chảy máu kìa..."
"Trời ạ, sao lại chảy nhiều máu như vậy chứ, mau vào đây băng bó vết thương..."
"Cô ấy nóng rần rần lên rồi... Thật là tội nghiệp..."
"Mạc Oánh, Mạc Oánh, em sao rồi, em đừng bị sao mà, đều là anh không tốt, thật xin lỗi, anh không nên dẫn em tới đây, thật xin lỗi em..." Là giọng nói của Lục Minh Hiên.
Hình như anh ta đang khóc.