"Không có, không có... Anh... Tại sao lại hỏi như vậy." Tôi chột dạ quay đầu qua chỗ khác, không dám nhìn thẳng vào ánh mắt anh ta.
"Mới vừa rồi... Em sờ lên mặt anh, giống như lúc trước... Có phải em..."
"Không có!" Tôi nhanh chóng cắt đứt lời anh ta: "Chúng ta rời khỏi đây thôi, tôi muốn trở về."
Lục Minh Hiên trầm mặc một hồi, gật đầu một cái: "Cũng được."
Chúng tôi nói cảm ơn với mấy người chủ nhà, sau đó rời đi.
Dọc theo đường đi, tôi không nói gì, anh ta cũng không nói, nhưng tôi chú ý thấy, thỉnh thoảng anh ta sẽ lén nhìn tôi một cái, không biết đang suy nghĩ cái gì nữa.
Trước mặt là một giao lộ, Lục Minh Hiên dừng bước.
"Sao vậy?" Tôi hỏi.
"Anh quên mất phải đi hướng nào rồi..."
Tôi suy nghĩ một chút, chỉ vào một con đường: "Hình như là bên này!"
"Em chắc chứ?"
"Tôi nhớ là vậy!"
"Em nhớ sao?" Anh ta nhìn chằm chằm vào hai mắt tôi.
"Đúng vậy!" Tôi nhất thời không phản ứng kịp, rất tự nhiên trả lời.
"Mạc Oánh, có phải em nhớ lại rồi không? Nếu không làm sao em sẽ nhớ được chứ?" Anh ta kích động nắm bả vai tôi.
"Tôi... Tôi không có..." Tôi quay mặt qua chỗ khác, không dám nhìn thẳng anh ta: "Tôi không nhớ cái gì hết."
"Vậy sao em nhớ con đường này được!"
"Tôi đoán..."
"Em nói bậy, rõ ràng là em đã nhớ ra rồi, tại sao lại không chịu thừa nhận!" Anh ta càng lúc càng kích động, bàn tay nắm vai tôi xiết chặt thật là đau, tôi sắp không chịu nổi rồi.
"Anh đừng như vậy, anh làm tôi đau quá..." Tôi không nhịn được nhíu mày.
Lúc này anh ta mới bình tĩnh lại, hít sâu, qua một hồi lâu mới bình thường trở lại, từ từ buông bả vai tôi ra.
Hai chúng tôi không nói chuyện nữa.
Dựa vào trí nhớ ngày hôm qua, chúng tôi tìm được xe.
Lên xe, Lục Minh Hiên không lập tức khởi động, mà chỉ ngồi lẳng lặng, không nói gì.
"Sao không chạy đi?" Tôi không nhịn được mà lên tiếng.
"Bắt đầu từ khi nào?" Anh ta hít sâu.
"Tôi không hiểu ý của anh."
"Anh hỏi em là từ khi nào mà em hồi phục lại trí nhớ! Đừng lừa gạt anh nữa, anh không thích cảm giác bị lừa gạt, coi anh giống như con khỉ mà đùa bỡn, chơi rất vui sao?"
"Em không có đùa với anh!" Tôi nhìn anh ta một cái, thở dài: "Em cũng chỉ vừa mới... Nhớ lại chuyện lúc trước thôi."
Lục Minh Hiên vừa nghe xong, vội vàng quay đầu: "Chuyện lúc trước, em đã nhớ ra tất cả rồi sao?"
Tôi do dự một chút, gật đầu.
Anh ta cao hứng cười, nhưng rất nhanh lại nhíu mày: "Vậy tại sao em không nói cho anh biết ngay lập tức! Tại sao lại muốn giấu giếm anh!"
"Chuyện này quá đột ngột, em không biết phải đối mặt với anh như thế nào nữa, em... Muốn yên tĩnh một chút."
"Yên tĩnh một chút sao, em nói như vậy, vậy em còn muốn yên tĩnh đến bao giờ nữa hả? Em có bao giờ bận tâm đến cảm nhận của anh chưa!" Anh ta đột nhiên bùng phát cơn tức giận: "Nếu như lúc đó em không bỏ nhà trốn đi, mọi chuyện cũng sẽ không trở thành như vậy, cũng là bởi vì em do dự thiếu quyết đoán, mềm yếu, cho nnên mới dẫn đến cục diện như ngày hôm nay!"
Tôi cũng tức giận: "Sao anh lại đổ hết toàn bộ trách nhiệm lên người em chứ!"
"Nếu không thì sao? Trách anh sao? Anh đã làm sai cái gì? Em không nói tiếng nào đã bỏ đi rồi! Em nói đi?"
"Anh..." Tôi giận đến nỗi nhất thời không nói được gì: "Anh đã làm cái gì, thì trong lòng anh tự hiểu đi!"
"Mấy lời này của em là có ý gì? Nghe qua thật giống như là anh làm chuyện có lỗi với em vậy?" Anh ta càng tức giận hơn, hung hăng vỗ một cái lên vô lăng.
"Mới vừa rồi... Em sờ lên mặt anh, giống như lúc trước... Có phải em..."
"Không có!" Tôi nhanh chóng cắt đứt lời anh ta: "Chúng ta rời khỏi đây thôi, tôi muốn trở về."
Lục Minh Hiên trầm mặc một hồi, gật đầu một cái: "Cũng được."
Chúng tôi nói cảm ơn với mấy người chủ nhà, sau đó rời đi.
Dọc theo đường đi, tôi không nói gì, anh ta cũng không nói, nhưng tôi chú ý thấy, thỉnh thoảng anh ta sẽ lén nhìn tôi một cái, không biết đang suy nghĩ cái gì nữa.
Trước mặt là một giao lộ, Lục Minh Hiên dừng bước.
"Sao vậy?" Tôi hỏi.
"Anh quên mất phải đi hướng nào rồi..."
Tôi suy nghĩ một chút, chỉ vào một con đường: "Hình như là bên này!"
"Em chắc chứ?"
"Tôi nhớ là vậy!"
"Em nhớ sao?" Anh ta nhìn chằm chằm vào hai mắt tôi.
"Đúng vậy!" Tôi nhất thời không phản ứng kịp, rất tự nhiên trả lời.
"Mạc Oánh, có phải em nhớ lại rồi không? Nếu không làm sao em sẽ nhớ được chứ?" Anh ta kích động nắm bả vai tôi.
"Tôi... Tôi không có..." Tôi quay mặt qua chỗ khác, không dám nhìn thẳng anh ta: "Tôi không nhớ cái gì hết."
"Vậy sao em nhớ con đường này được!"
"Tôi đoán..."
"Em nói bậy, rõ ràng là em đã nhớ ra rồi, tại sao lại không chịu thừa nhận!" Anh ta càng lúc càng kích động, bàn tay nắm vai tôi xiết chặt thật là đau, tôi sắp không chịu nổi rồi.
"Anh đừng như vậy, anh làm tôi đau quá..." Tôi không nhịn được nhíu mày.
Lúc này anh ta mới bình tĩnh lại, hít sâu, qua một hồi lâu mới bình thường trở lại, từ từ buông bả vai tôi ra.
Hai chúng tôi không nói chuyện nữa.
Dựa vào trí nhớ ngày hôm qua, chúng tôi tìm được xe.
Lên xe, Lục Minh Hiên không lập tức khởi động, mà chỉ ngồi lẳng lặng, không nói gì.
"Sao không chạy đi?" Tôi không nhịn được mà lên tiếng.
"Bắt đầu từ khi nào?" Anh ta hít sâu.
"Tôi không hiểu ý của anh."
"Anh hỏi em là từ khi nào mà em hồi phục lại trí nhớ! Đừng lừa gạt anh nữa, anh không thích cảm giác bị lừa gạt, coi anh giống như con khỉ mà đùa bỡn, chơi rất vui sao?"
"Em không có đùa với anh!" Tôi nhìn anh ta một cái, thở dài: "Em cũng chỉ vừa mới... Nhớ lại chuyện lúc trước thôi."
Lục Minh Hiên vừa nghe xong, vội vàng quay đầu: "Chuyện lúc trước, em đã nhớ ra tất cả rồi sao?"
Tôi do dự một chút, gật đầu.
Anh ta cao hứng cười, nhưng rất nhanh lại nhíu mày: "Vậy tại sao em không nói cho anh biết ngay lập tức! Tại sao lại muốn giấu giếm anh!"
"Chuyện này quá đột ngột, em không biết phải đối mặt với anh như thế nào nữa, em... Muốn yên tĩnh một chút."
"Yên tĩnh một chút sao, em nói như vậy, vậy em còn muốn yên tĩnh đến bao giờ nữa hả? Em có bao giờ bận tâm đến cảm nhận của anh chưa!" Anh ta đột nhiên bùng phát cơn tức giận: "Nếu như lúc đó em không bỏ nhà trốn đi, mọi chuyện cũng sẽ không trở thành như vậy, cũng là bởi vì em do dự thiếu quyết đoán, mềm yếu, cho nnên mới dẫn đến cục diện như ngày hôm nay!"
Tôi cũng tức giận: "Sao anh lại đổ hết toàn bộ trách nhiệm lên người em chứ!"
"Nếu không thì sao? Trách anh sao? Anh đã làm sai cái gì? Em không nói tiếng nào đã bỏ đi rồi! Em nói đi?"
"Anh..." Tôi giận đến nỗi nhất thời không nói được gì: "Anh đã làm cái gì, thì trong lòng anh tự hiểu đi!"
"Mấy lời này của em là có ý gì? Nghe qua thật giống như là anh làm chuyện có lỗi với em vậy?" Anh ta càng tức giận hơn, hung hăng vỗ một cái lên vô lăng.