"Không, tôi không chờ nổi nữa, con trai tôi không thể nào có chuyện gì được, nó là mạng sống của tôi... Xin hãy để cho tôi vào trong, cứu con tôi.. ."
Tôi khóc nháo, liều mạng muốn chạy vào bên trong, sau lưng vang lên tiếng kêu của nhân viên chữa cháy:
"A, chàng trai, anh không thể đi vào được, chàng trai, chàng trai..."
Tôi quay đầu lại nhìn, một bóng dáng quen thuộc đã xông thẳng vào trong tòa nhà đang bốc cháy...
Là Lục Minh Hiên!
Trời ạ, anh ta xông vào rồi...
"Không..." Nước mắt tôi chảy xuống, tôi cảm thấy tuyệt vọng...
Hai người quan trọng nhất trong đời tôi, muốn rời khỏi tôi...
Làm sao bây giờ...
Trước mắt tôi tối sầm, xém chút nữa đã bất tỉnh.
"Cô gái, cô sao vậy, mau tỉnh lại đi!"
Tôi chậm rãi mở mắt, cố gắng giữ mình tỉnh táo, tôi không thể bất tỉnh được, tôi muốn đi cứu bọn họ, tôi muốn đi cứu hai người quan trọng nhất trong đời tôi, bọn họ không thể nào chết được!
Không thể chết được!
Nếu như bọn họ mà chết, vậy thì tôi cũng không sống nổi nữa...
"Tôi muốn đi cứu bọn họ..." Tôi cố gắng đứng lên, chạy vào trong chung cư, mấy người cảnh sát xông lại cản tôi.
"Cô gái, cô không vào được đâu, bình tĩnh chút đi..."
"Cầu xin các anh đừng ngăn cản tôi mà... Để cho tôi đi cứu bọn họ... Đó là con trai của tôi... Còn có chồng tôi nữa... Bọn họ không thể chết được... Cầu xin các anh... Tôi van cầu các anh..."
Cho dù có chết, tôi cũng muốn chết cùng một chỗ với bọn họ!
Không có bọn họ, tôi cũng không muốn sống nữa...
"Buông tôi ra, buông tôi ra..." Tôi điên cuồng giãy giụa, mất hết lý trí.
"A, anh ta ra rồi kìa..."
Không biết là người nào kêu lên.
Tôi ngẩng đầu, nhìn thấy bóng dáng quen thuộc vọt ra ngoài...
"Lục Minh Hiên..." Tôi ngay lập tức nhận ra bóng hình này, tuyệt đối không thể nào nhìn lầm được.
Anh ta chạy đến trước mặt tôi, ôm con đưa cho tôi.
"Con trai..." Tôi vô cùng vui mừng.
"Con trai không sao hết, lúc anh tìm được nó, nó đang ở trong phòng rất an toàn, cũng không có bị khói làm cho nghẹt thở..."
"Thật là tốt quá..." Tôi nín khóc mỉm cười, con trai ngủ rất ngoan, động tĩnh lớn như vậy mà nó không khóc không nháo, giống như mấy chuyện nguy hiểm vừa rồi không ảnh hưởng chút gì tới giấc ngủ của nó.
"Ừ..." Lục Minh Hiên lùi về sau mấy bước, bây giờ tôi mới phát hiện, trên tay anh ta có vết phỏng, sắc mặt rất khó chịu.
"Tay anh bị thương rồi!"
Lục Minh Hiên lắc đầu một cái: "Anh không sao..."
"Tay anh bị thương như vậy rồi mà còn nói không sao nữa!"
Lúc này, nhân viên y tế đi đến: "Chàng trai, anh bị thương rồi, xin hãy theo chúng tôi để làm kiểm tra..."
Lên xe cứu thương, bác sĩ băng bó vết thương cho anh ta xong, hỏi anh ta: "Anh còn cảm thấy không thoải mái chỗ nào nữa không?"
Lục Minh Hiên dụi dụi mắt: "Tôi cảm thấy... Trước mắt rất mơ hồ... Tôi... Không thấy rõ..."
"Không nhìn được rõ sao?" Lòng tôi căng thẳng, nắm tay anh ta.
Bác sĩ cầm đèn pin kiểm tra mắt cho anh ta, hai mắt anh ta rất đỏ, đầy tia máu...
"Đây là mấy ngón tay?" Bác sĩ giơ hai ngón tay quơ quơ trước mặt anh ta.
"Năm ngón... Bốn ngón..."
"Đó là năm ngón hay bốn ngón?"
"Tôi không thấy rõ..."
"Anh nhìn kỹ lại một chút đi?"
"Tôi không nhìn thấy gì hết, đen thui..."
Trái tim tôi rơi xuống vực thẳm!
"Bác sĩ, mắt anh ấy bị sao vậy?" Tôi khẩn trương nhìn bác sĩ.
Lục Minh Hiên cũng rất khẩn trương, bàn tay nắm tay tôi ướt mồ hôi.
Bác sĩ nói: "Tôi nghi ngờ anh ta đã bị khói dày đặc làm tổn thương giác mạc rồi..."
Tôi khóc nháo, liều mạng muốn chạy vào bên trong, sau lưng vang lên tiếng kêu của nhân viên chữa cháy:
"A, chàng trai, anh không thể đi vào được, chàng trai, chàng trai..."
Tôi quay đầu lại nhìn, một bóng dáng quen thuộc đã xông thẳng vào trong tòa nhà đang bốc cháy...
Là Lục Minh Hiên!
Trời ạ, anh ta xông vào rồi...
"Không..." Nước mắt tôi chảy xuống, tôi cảm thấy tuyệt vọng...
Hai người quan trọng nhất trong đời tôi, muốn rời khỏi tôi...
Làm sao bây giờ...
Trước mắt tôi tối sầm, xém chút nữa đã bất tỉnh.
"Cô gái, cô sao vậy, mau tỉnh lại đi!"
Tôi chậm rãi mở mắt, cố gắng giữ mình tỉnh táo, tôi không thể bất tỉnh được, tôi muốn đi cứu bọn họ, tôi muốn đi cứu hai người quan trọng nhất trong đời tôi, bọn họ không thể nào chết được!
Không thể chết được!
Nếu như bọn họ mà chết, vậy thì tôi cũng không sống nổi nữa...
"Tôi muốn đi cứu bọn họ..." Tôi cố gắng đứng lên, chạy vào trong chung cư, mấy người cảnh sát xông lại cản tôi.
"Cô gái, cô không vào được đâu, bình tĩnh chút đi..."
"Cầu xin các anh đừng ngăn cản tôi mà... Để cho tôi đi cứu bọn họ... Đó là con trai của tôi... Còn có chồng tôi nữa... Bọn họ không thể chết được... Cầu xin các anh... Tôi van cầu các anh..."
Cho dù có chết, tôi cũng muốn chết cùng một chỗ với bọn họ!
Không có bọn họ, tôi cũng không muốn sống nữa...
"Buông tôi ra, buông tôi ra..." Tôi điên cuồng giãy giụa, mất hết lý trí.
"A, anh ta ra rồi kìa..."
Không biết là người nào kêu lên.
Tôi ngẩng đầu, nhìn thấy bóng dáng quen thuộc vọt ra ngoài...
"Lục Minh Hiên..." Tôi ngay lập tức nhận ra bóng hình này, tuyệt đối không thể nào nhìn lầm được.
Anh ta chạy đến trước mặt tôi, ôm con đưa cho tôi.
"Con trai..." Tôi vô cùng vui mừng.
"Con trai không sao hết, lúc anh tìm được nó, nó đang ở trong phòng rất an toàn, cũng không có bị khói làm cho nghẹt thở..."
"Thật là tốt quá..." Tôi nín khóc mỉm cười, con trai ngủ rất ngoan, động tĩnh lớn như vậy mà nó không khóc không nháo, giống như mấy chuyện nguy hiểm vừa rồi không ảnh hưởng chút gì tới giấc ngủ của nó.
"Ừ..." Lục Minh Hiên lùi về sau mấy bước, bây giờ tôi mới phát hiện, trên tay anh ta có vết phỏng, sắc mặt rất khó chịu.
"Tay anh bị thương rồi!"
Lục Minh Hiên lắc đầu một cái: "Anh không sao..."
"Tay anh bị thương như vậy rồi mà còn nói không sao nữa!"
Lúc này, nhân viên y tế đi đến: "Chàng trai, anh bị thương rồi, xin hãy theo chúng tôi để làm kiểm tra..."
Lên xe cứu thương, bác sĩ băng bó vết thương cho anh ta xong, hỏi anh ta: "Anh còn cảm thấy không thoải mái chỗ nào nữa không?"
Lục Minh Hiên dụi dụi mắt: "Tôi cảm thấy... Trước mắt rất mơ hồ... Tôi... Không thấy rõ..."
"Không nhìn được rõ sao?" Lòng tôi căng thẳng, nắm tay anh ta.
Bác sĩ cầm đèn pin kiểm tra mắt cho anh ta, hai mắt anh ta rất đỏ, đầy tia máu...
"Đây là mấy ngón tay?" Bác sĩ giơ hai ngón tay quơ quơ trước mặt anh ta.
"Năm ngón... Bốn ngón..."
"Đó là năm ngón hay bốn ngón?"
"Tôi không thấy rõ..."
"Anh nhìn kỹ lại một chút đi?"
"Tôi không nhìn thấy gì hết, đen thui..."
Trái tim tôi rơi xuống vực thẳm!
"Bác sĩ, mắt anh ấy bị sao vậy?" Tôi khẩn trương nhìn bác sĩ.
Lục Minh Hiên cũng rất khẩn trương, bàn tay nắm tay tôi ướt mồ hôi.
Bác sĩ nói: "Tôi nghi ngờ anh ta đã bị khói dày đặc làm tổn thương giác mạc rồi..."