Edit: Junie
Trong lúc ngủ mê, Mạc Oánh cảm thấy thân thể nóng rực, nóng quá, giống như đem thân vào lò lửa, ngay cả mở mắt cũng không nổi.
Bất chợt cái trán mát lạnh, giống như có băng tan trên đỉnh đầu, thật thoải mái, làm dịu đi cơn nóng lan tỏa trong thân thể, dần dà ý thức cô lâm vào mơ hồ......
Bầu trời trong xanh, sân cỏ xanh ngát.
Một người đàn ông đứng dưới gốc cây đa to lớn, ăn vận chiếc áo sơ mi màu trắng tựa như tuyết, vạt áo bị gió thổi giơ cao lên, bóng lưng soi chiếu dáng dấp nghiêng nghiêng, lấy làm quen thuộc.
“Diệp Phong......” Cô nhẹ nhàng gọi, anh quay đầu lại là đôi mắt dịu dàng như nước, khóe miệng từ từ nâng lên, giang hai tay hướng về phía cô.
Cô tươi cười, chạy vội về phía anh.
Chợt, bên cạnh lao ra một bóng dáng cùng lúc xô cô ngã xuống đất.
“A!” Mạc Oánh thất thanh kêu đau, tay cùng đầu gối đều chảy máu, cô ngẩng đầu lên, bắt gặp Diệp Phong ôm lấy cô gái khác với nụ cười rực rỡ, vốn đã từng thuộc về cô, nhưng giờ phút này lòng dạ cô rối bời đau thắt.
Cô gái kia quay đầu lại!
Là Cố Nhược Hi! Mạc Oánh khẳng định không hề nhận lầm!
Ánh mắt cô ta nhìn cô lấy làm kì lạ, mang theo ý cười châm chọc.
Hai người ôm chặt nhau thắm thiết, bọn họ vô tình, lạnh lẽo lướt qua người cô.
Trái tim Mạc Oánh rất lạnh lẽo, rất đau rất khổ sở.
Hai người này đã từng là bạn tốt, tại sao lại cùng nhau phản bội cô?
“Tại sao các người lại đối với tôi như vậy? Vì sao đối với tôi như vậy...... Huhuhu......” Mạc Oánh bụm miệng khóc thật lớn, nước mắt theo mí mắt chảy xuống, đau lòng đến không cách nào hình dung.
Khóc khóc, bất chợt cô cảm giác có bàn tay vỗ vỗ vào mặt mình:
“Mạc Oánh tỉnh tỉnh......” Là một thanh âm trầm thấp.
Cô chậm rãi mở mắt liền thấy mặt Lục Minh Hiên.
“Cô gặp ác mộng.” Anh bảo với cô.
Mạc Oáh đưa tay sờ mặt của mình, lòng bàn tay ươn ướt, chính mình chảy nước mắt?
“Thật xin lỗi, lại...... Phiền toái đến anh.” Tay vội lau nước mắt nước mũi.
Ngay sau đó vài tờ khăn giấy được đưa tới trước mặt cô, khiến cô ngạc nhiên hết mức, ngẩng đầu nhìn Lục Minh Hiên.
Anh cũng không nhìn lấy cô chỉ quay đầu sang hướng khác.
“Cám ơn.” Mạc Oánh nhận lấy giấy lau chùi mặt sạch sẽ.
“Tỉnh ngủ rồi thì xuống lầu ăn một chút gì đi, nếu cô còn muốn ngủ, cứ ngủ thêm một chút.” Giọng điệu anh không còn nghiêm túc như hôm qua, có loại không diễn tả thành lời...... Dịu dàng?
Sau khi ăn sáng xong, cô xin phép về nhà.
Trong lúc ngủ mê, Mạc Oánh cảm thấy thân thể nóng rực, nóng quá, giống như đem thân vào lò lửa, ngay cả mở mắt cũng không nổi.
Bất chợt cái trán mát lạnh, giống như có băng tan trên đỉnh đầu, thật thoải mái, làm dịu đi cơn nóng lan tỏa trong thân thể, dần dà ý thức cô lâm vào mơ hồ......
Bầu trời trong xanh, sân cỏ xanh ngát.
Một người đàn ông đứng dưới gốc cây đa to lớn, ăn vận chiếc áo sơ mi màu trắng tựa như tuyết, vạt áo bị gió thổi giơ cao lên, bóng lưng soi chiếu dáng dấp nghiêng nghiêng, lấy làm quen thuộc.
“Diệp Phong......” Cô nhẹ nhàng gọi, anh quay đầu lại là đôi mắt dịu dàng như nước, khóe miệng từ từ nâng lên, giang hai tay hướng về phía cô.
Cô tươi cười, chạy vội về phía anh.
Chợt, bên cạnh lao ra một bóng dáng cùng lúc xô cô ngã xuống đất.
“A!” Mạc Oánh thất thanh kêu đau, tay cùng đầu gối đều chảy máu, cô ngẩng đầu lên, bắt gặp Diệp Phong ôm lấy cô gái khác với nụ cười rực rỡ, vốn đã từng thuộc về cô, nhưng giờ phút này lòng dạ cô rối bời đau thắt.
Cô gái kia quay đầu lại!
Là Cố Nhược Hi! Mạc Oánh khẳng định không hề nhận lầm!
Ánh mắt cô ta nhìn cô lấy làm kì lạ, mang theo ý cười châm chọc.
Hai người ôm chặt nhau thắm thiết, bọn họ vô tình, lạnh lẽo lướt qua người cô.
Trái tim Mạc Oánh rất lạnh lẽo, rất đau rất khổ sở.
Hai người này đã từng là bạn tốt, tại sao lại cùng nhau phản bội cô?
“Tại sao các người lại đối với tôi như vậy? Vì sao đối với tôi như vậy...... Huhuhu......” Mạc Oánh bụm miệng khóc thật lớn, nước mắt theo mí mắt chảy xuống, đau lòng đến không cách nào hình dung.
Khóc khóc, bất chợt cô cảm giác có bàn tay vỗ vỗ vào mặt mình:
“Mạc Oánh tỉnh tỉnh......” Là một thanh âm trầm thấp.
Cô chậm rãi mở mắt liền thấy mặt Lục Minh Hiên.
“Cô gặp ác mộng.” Anh bảo với cô.
Mạc Oáh đưa tay sờ mặt của mình, lòng bàn tay ươn ướt, chính mình chảy nước mắt?
“Thật xin lỗi, lại...... Phiền toái đến anh.” Tay vội lau nước mắt nước mũi.
Ngay sau đó vài tờ khăn giấy được đưa tới trước mặt cô, khiến cô ngạc nhiên hết mức, ngẩng đầu nhìn Lục Minh Hiên.
Anh cũng không nhìn lấy cô chỉ quay đầu sang hướng khác.
“Cám ơn.” Mạc Oánh nhận lấy giấy lau chùi mặt sạch sẽ.
“Tỉnh ngủ rồi thì xuống lầu ăn một chút gì đi, nếu cô còn muốn ngủ, cứ ngủ thêm một chút.” Giọng điệu anh không còn nghiêm túc như hôm qua, có loại không diễn tả thành lời...... Dịu dàng?
Sau khi ăn sáng xong, cô xin phép về nhà.