Edit: Junie
Bỗng nhiên anh nâng cằm cô lên, với ánh mắt tà mị lạ thường.
"Làm gì đó?" Mạc Oánh muốn gạt tay anh ra nhưng không đủ mạnh bằng sức của anh.
"Mấy ngày nay có nhớ tôi không?" Minh Hiên thẳng thừng hỏi.
"Có!" Cô nhanh chóng trả lời, coi như không có, cô cũng nói có! Lấy lòng người đàn ông này, là chuyện cô phải làm.
"Vậy sao một cuộc gọi điện cũng không gọi cho tôi?"
"Lo quay phim, không có thời gian."
"Có thời gian nghĩ tới tôi, lại không thời gian gọi điện thoại?" Anh bất mãn lườm cô.
"Nhớ anh chỉ cần dùng đầu óc là được rồi, gọi điện thoại cần phải thời gian a!" Cô lẽo lự ghê gớm.
"Ngụy biện?" Minh Hiên chau mi tâm.
Mạc Oánh lật người, không muốn cùng anh tiếp tục chủ đề vô vị này.
"Rắc rắc!" là âm thanh của bật lửa, trong không khí xộc lên mùi thuốc lá nhàn nhạt.
Lại hút thuốc lá! Cô khó chịu vùi đầu vào trong chăn, không muốn ngửa mùi này, mặc dù không nồng đậm như các loại thuốc hút ở nơi công cộng.
"Tối mai có tiệc rượu, cô đi cùng tôi." Anh chợt nói.
"Sẽ có truyền thông sao?"
"Không có."
Nghe anh nói như vậy, cô yên tâm vài phần. Minh Hiên nheo đôi mắt hỏi nữa: "Cô cứ như vậy không hy vọng quan hệ của chúng ta được phanh phui?"
"Chẳng lẽ anh hi vọng?"
Anh đưa mắt nhìn tôi, dùng giọng điệu từ tốn nói: "Mỗi người phụ nữ bên cạnh tôi, đều ao ước quan hệ giữa chúng tôi được phơi bày trên báo chí, như vậy mới nổi tiếng nhanh, có scandal tự khắc được chú ý nhiều hơn."
"Tôi không muốn như thế!" Mạc Oánh luôn khinh thường hành động rẻ tiền này.
"Cơ hội tốt như vậy, không nắm bắt lợi dụng tôi sao?" Minh Hiên vẫn bộ dạng phóng túng bất cần ấy.
"Tôi biết cái gì cũng có cái giá của nó! Nhưng không biết phải đánh đổi ra sao thôi!"
"Cô làm tôi cảm giác bất ngờ ngoài ý muốn......" Vô tình Minh Hiên lật người đè lên người cô, khiến cô phải nhìn thẳng vào đôi mắt đen láy quyến rũ đến hút hồn bay phách lạc.
Vì vậy, lại tiếp tục cuộc hoan ái dữ dội, mồ hôi ướt đẫm cả ga giường, tiếng rên rỉ ngày một thánh thót cả căn phòng, sắc xuân bay đầy trời......
Tiệc rượu ngày đó, Lục Minh Hiên dẫn cô đến cửa hàng trang phục dạ tiệc, tự mình lựa đồ cho cô, có thể nói đây là lần đầu tiên cô đặt chân tới chỗ này mỗi chiếc đầm không dưới 10 vạn nhân dân tệ, cô nhìn bảng tiền sau áo, chỉ cảm giác mình đang đốt tiền.
Bỗng nhiên anh nâng cằm cô lên, với ánh mắt tà mị lạ thường.
"Làm gì đó?" Mạc Oánh muốn gạt tay anh ra nhưng không đủ mạnh bằng sức của anh.
"Mấy ngày nay có nhớ tôi không?" Minh Hiên thẳng thừng hỏi.
"Có!" Cô nhanh chóng trả lời, coi như không có, cô cũng nói có! Lấy lòng người đàn ông này, là chuyện cô phải làm.
"Vậy sao một cuộc gọi điện cũng không gọi cho tôi?"
"Lo quay phim, không có thời gian."
"Có thời gian nghĩ tới tôi, lại không thời gian gọi điện thoại?" Anh bất mãn lườm cô.
"Nhớ anh chỉ cần dùng đầu óc là được rồi, gọi điện thoại cần phải thời gian a!" Cô lẽo lự ghê gớm.
"Ngụy biện?" Minh Hiên chau mi tâm.
Mạc Oánh lật người, không muốn cùng anh tiếp tục chủ đề vô vị này.
"Rắc rắc!" là âm thanh của bật lửa, trong không khí xộc lên mùi thuốc lá nhàn nhạt.
Lại hút thuốc lá! Cô khó chịu vùi đầu vào trong chăn, không muốn ngửa mùi này, mặc dù không nồng đậm như các loại thuốc hút ở nơi công cộng.
"Tối mai có tiệc rượu, cô đi cùng tôi." Anh chợt nói.
"Sẽ có truyền thông sao?"
"Không có."
Nghe anh nói như vậy, cô yên tâm vài phần. Minh Hiên nheo đôi mắt hỏi nữa: "Cô cứ như vậy không hy vọng quan hệ của chúng ta được phanh phui?"
"Chẳng lẽ anh hi vọng?"
Anh đưa mắt nhìn tôi, dùng giọng điệu từ tốn nói: "Mỗi người phụ nữ bên cạnh tôi, đều ao ước quan hệ giữa chúng tôi được phơi bày trên báo chí, như vậy mới nổi tiếng nhanh, có scandal tự khắc được chú ý nhiều hơn."
"Tôi không muốn như thế!" Mạc Oánh luôn khinh thường hành động rẻ tiền này.
"Cơ hội tốt như vậy, không nắm bắt lợi dụng tôi sao?" Minh Hiên vẫn bộ dạng phóng túng bất cần ấy.
"Tôi biết cái gì cũng có cái giá của nó! Nhưng không biết phải đánh đổi ra sao thôi!"
"Cô làm tôi cảm giác bất ngờ ngoài ý muốn......" Vô tình Minh Hiên lật người đè lên người cô, khiến cô phải nhìn thẳng vào đôi mắt đen láy quyến rũ đến hút hồn bay phách lạc.
Vì vậy, lại tiếp tục cuộc hoan ái dữ dội, mồ hôi ướt đẫm cả ga giường, tiếng rên rỉ ngày một thánh thót cả căn phòng, sắc xuân bay đầy trời......
Tiệc rượu ngày đó, Lục Minh Hiên dẫn cô đến cửa hàng trang phục dạ tiệc, tự mình lựa đồ cho cô, có thể nói đây là lần đầu tiên cô đặt chân tới chỗ này mỗi chiếc đầm không dưới 10 vạn nhân dân tệ, cô nhìn bảng tiền sau áo, chỉ cảm giác mình đang đốt tiền.