"Á, lưu manh. . ." Lý Quả sửng sốt nhìn dáng vẻ trần trụi của hai người, sau đó không nhịn được hét to, rồi xoay người bỏ chạy, nhưng lại chẳng có lòng tốt đóng cửa giúp bọn họ.
Lưu manh!
Nghe xong, Mặc Nhật Tỳ và Ngu Cơ đều dừng động tác, có chút sửng sốt, sau đó vẻ mặt vô cùng khác biệt. Mặc Nhật Tỳ thì dở khóc dở cười, còn Ngu Cơ lại cực kỳ tức giận, tất cả khát vọng đều hóa thành hư ảo.
"Tôi đi tắm trước." Sau khi chạy ra, Lý Quả liền thấy quản gia Lâm đứng cách đó không xa, bất đắc dĩ nhìn mình, còn Hoàng Nhi thì ngây ngốc đứng bên cạnh, cô đành phải cười gượng, vội vàng nói.
Dứt lời, hai má cô đỏ bừng lên, kéo Hoàng Nhi chạy như bay, mặc kệ người khác nghĩ gì. Dù sao cũng không phải mình mất mặt, là bọn họ bị bắt gặp chứ đâu phải mình.
"Đứng dậy." Mặc Nhật Tỳ chẳng thèm để ý đến ánh mắt kẻ khác, nhưng là, sau khi Lý Quả bất ngờ xông vào, hắn liền hết hứng, nhàn nhạt ra lệnh cho Ngu Cơ đang ngồi trên người mình, không có nửa điểm dục vọng.
Vì chuyện ban nãy, thân thể nóng rực của Ngu Cơ đã giảm đi vài phần, đang định ra sức cứu vãn. Còn chưa kịp phản ứng, đã nghe Vương ra lệnh như thế, trong phút chốc làm cho ả cực kỳ uể oải, cực kỳ căm phẫn.
Đồ tiện nhân! Tuy sắc mặt ả hơi kém, nhưng vẫn cực kỳ nghe lời, vội rời khỏi người hắn, yếu ớt ngã sang bên cạnh, dịu dàng nhìn hắn, tủi thân mở miệng.
"Vương, sao nàng ta có thể như vậy chứ? Thật vô lễ."
Mặc Nhật Tỳ rời khỏi ghế quý phi, mặc lại quần áo, nghe Ngu Cơ nói xong, lại nhớ tới phản ứng vừa rồi của Lý Quả, không kiềm được nhếch môi cười.
Cô gái đó thật là đáng yêu!
Lưu manh ư! Ha ha ha . . .
Ở trước mặt Mặc Nhật Tỳ, Ngu Cơ vốn định trách móc Lý Quả vô phép tắc, nhưng vừa thấy phản ứng của Mặc Nhật Tỳ, ả đành nuốt những lời này xuống. Bởi vì, Vương đang mỉm cười, cười có chút suy tư, đây là chuyện chưa bao giờ xảy ra.
Giống như, giống như một thiếu niên mới biết yêu đương.
Đúng, đúng như thế! Ngu Cơ chợt cảm thấy hoảng hốt, cảm thấy rất u ám, như có một mối đe dọa nào đó. Vương trở nên khác lạ, tất cả đều vì một nhân loại.
Tinh thần Mặc Nhật Tỳ rất tốt, vô cùng tốt, vốn nên tức giận, nhưng chẳng biết vì sao, hắn chỉ cảm thấy sự xuất hiện của Lý Quả còn khiến hắn thoải mái, vui sướng hơn so với kiểu 'vận động' này.
Lưu manh!
Nghe xong, Mặc Nhật Tỳ và Ngu Cơ đều dừng động tác, có chút sửng sốt, sau đó vẻ mặt vô cùng khác biệt. Mặc Nhật Tỳ thì dở khóc dở cười, còn Ngu Cơ lại cực kỳ tức giận, tất cả khát vọng đều hóa thành hư ảo.
"Tôi đi tắm trước." Sau khi chạy ra, Lý Quả liền thấy quản gia Lâm đứng cách đó không xa, bất đắc dĩ nhìn mình, còn Hoàng Nhi thì ngây ngốc đứng bên cạnh, cô đành phải cười gượng, vội vàng nói.
Dứt lời, hai má cô đỏ bừng lên, kéo Hoàng Nhi chạy như bay, mặc kệ người khác nghĩ gì. Dù sao cũng không phải mình mất mặt, là bọn họ bị bắt gặp chứ đâu phải mình.
"Đứng dậy." Mặc Nhật Tỳ chẳng thèm để ý đến ánh mắt kẻ khác, nhưng là, sau khi Lý Quả bất ngờ xông vào, hắn liền hết hứng, nhàn nhạt ra lệnh cho Ngu Cơ đang ngồi trên người mình, không có nửa điểm dục vọng.
Vì chuyện ban nãy, thân thể nóng rực của Ngu Cơ đã giảm đi vài phần, đang định ra sức cứu vãn. Còn chưa kịp phản ứng, đã nghe Vương ra lệnh như thế, trong phút chốc làm cho ả cực kỳ uể oải, cực kỳ căm phẫn.
Đồ tiện nhân! Tuy sắc mặt ả hơi kém, nhưng vẫn cực kỳ nghe lời, vội rời khỏi người hắn, yếu ớt ngã sang bên cạnh, dịu dàng nhìn hắn, tủi thân mở miệng.
"Vương, sao nàng ta có thể như vậy chứ? Thật vô lễ."
Mặc Nhật Tỳ rời khỏi ghế quý phi, mặc lại quần áo, nghe Ngu Cơ nói xong, lại nhớ tới phản ứng vừa rồi của Lý Quả, không kiềm được nhếch môi cười.
Cô gái đó thật là đáng yêu!
Lưu manh ư! Ha ha ha . . .
Ở trước mặt Mặc Nhật Tỳ, Ngu Cơ vốn định trách móc Lý Quả vô phép tắc, nhưng vừa thấy phản ứng của Mặc Nhật Tỳ, ả đành nuốt những lời này xuống. Bởi vì, Vương đang mỉm cười, cười có chút suy tư, đây là chuyện chưa bao giờ xảy ra.
Giống như, giống như một thiếu niên mới biết yêu đương.
Đúng, đúng như thế! Ngu Cơ chợt cảm thấy hoảng hốt, cảm thấy rất u ám, như có một mối đe dọa nào đó. Vương trở nên khác lạ, tất cả đều vì một nhân loại.
Tinh thần Mặc Nhật Tỳ rất tốt, vô cùng tốt, vốn nên tức giận, nhưng chẳng biết vì sao, hắn chỉ cảm thấy sự xuất hiện của Lý Quả còn khiến hắn thoải mái, vui sướng hơn so với kiểu 'vận động' này.