Hỏi rồi! Cuối cùng cũng nổi bão rồi ! Mặc Nhật Tỳ nhìn cô, nhàn nhạt cười, cảm thấy dáng vẻ khi tức giận của cô thật đáng yêu, rất có sức sống.
"Xung quanh đây có chút kỳ dị, chính là thường xuyên bị lạc đường, giống như lọt vào một tòa mê cung. Nhà của chúng ta chính là lợi dụng kiểu địa thế này để xây biệt thự ở trong đây, bằng không em nghĩ rằng nơi hoang vắng như thế này rất an toàn à?" Hắn thản nhiên nói, giống như đang nói một chuyện vô cùng bình thường, không đáng để mắt tới.
Thật hay giả vậy? Lý Quả không tin tưởng lắm, nhưng cô cũng biết, trên thế giới này có rất nhiều nơi tồn tại những chuyện vô cùng khó tin, cũng không thể phủ nhận hoàn toàn. Chỉ có điều, cô là trùng hợp gặp được chăng?
"Vậy, bình thường anh ra ngoài thế nào? Bọn họ thì sao?" Cô không phục, lòng đầy nghi ngờ, không quá tin vào lời của anh ta.
Mặc Nhật Tỳ liếc cô một cái, rồi nhấp một ngụm trà, giọng nói vẫn đều đều như cũ: "Tôi rất ít khi ra ngoài, bọn họ cũng rất hiếm đi. Ở đây cái gì cũng có, nếu thiếu cái gì cũng toàn được bổ sung đầy đủ trong một lần, cho nên không có vấn đề gì."
Lý Quả lườm anh ta, phát hiện mình không thể nói gì, luôn luôn nghi ngờ, vì thế liền chán nản, nhụt chí. Nhưng mà, cô vẫn quyết định, lúc mặt trời lặn sẽ thử lại lần nữa, cô tin chắc sẽ có quy luật gì đó đi? Nghĩ đến quy luật, trước mắt cô liền sáng lên, đúng rồi, sao cô không nghĩ đến nó chứ?
"Tôi nghĩ nơi đây nhất định có quy luật gì đó có thể khiến người ta ra vào tự do như bình thường. Anh mau nói cho tôi biết đi." Cô dựa sát vào Mặc Nhật Tỳ, cười tít mắt hỏi, dáng vẻ cực kỳ thông minh, lanh lợi, hai mắt lấp lánh nhìn Mặc Nhật Tỳ.
Mặc Nhật Tỳ không khỏi bật cười, nhìn ánh mắt chờ mong của cô, ác tâm lại nổi lên.
Hắn nhìn cô, cười nói: "Đúng thế, chỉ là, không thể nói cho em biết."
Không thể nói cho cô biết? Lý Quả sửng sốt, rồi lập tức phát hỏa, suýt chút nữa đã đập bàn đứng dậy, túm cổ áo Mặc Nhật Tỳ, đe dọa anh ta phải nói ra.
Thế nhưng, cô cũng biết mình đấu không lại người ta, đành căm phẫn nói: "Vì sao không thể nói cho tôi biết?"
Vì sao? Vì sao? Vì sao chứ?
"Em quên rồi ư? Tôi đã nói, em phải đi ra ngoài bằng chính khả năng của mình, nếu tôi nói cho em biết, vậy lời từng nói sẽ là gì đây?" Hắn nở nụ cười tao nhã, kiêu ngạo nói.
Lý Quả nghe xong liền hận đến nghiến răng nghiến lợi, song lại chẳng có chút biện pháp nào. Nếu đổi thành mình, cô cũng sẽ làm như vậy, cho nên cô đành phải im lặng, ngậm bồ hòn làm ngọt thôi.
"Xung quanh đây có chút kỳ dị, chính là thường xuyên bị lạc đường, giống như lọt vào một tòa mê cung. Nhà của chúng ta chính là lợi dụng kiểu địa thế này để xây biệt thự ở trong đây, bằng không em nghĩ rằng nơi hoang vắng như thế này rất an toàn à?" Hắn thản nhiên nói, giống như đang nói một chuyện vô cùng bình thường, không đáng để mắt tới.
Thật hay giả vậy? Lý Quả không tin tưởng lắm, nhưng cô cũng biết, trên thế giới này có rất nhiều nơi tồn tại những chuyện vô cùng khó tin, cũng không thể phủ nhận hoàn toàn. Chỉ có điều, cô là trùng hợp gặp được chăng?
"Vậy, bình thường anh ra ngoài thế nào? Bọn họ thì sao?" Cô không phục, lòng đầy nghi ngờ, không quá tin vào lời của anh ta.
Mặc Nhật Tỳ liếc cô một cái, rồi nhấp một ngụm trà, giọng nói vẫn đều đều như cũ: "Tôi rất ít khi ra ngoài, bọn họ cũng rất hiếm đi. Ở đây cái gì cũng có, nếu thiếu cái gì cũng toàn được bổ sung đầy đủ trong một lần, cho nên không có vấn đề gì."
Lý Quả lườm anh ta, phát hiện mình không thể nói gì, luôn luôn nghi ngờ, vì thế liền chán nản, nhụt chí. Nhưng mà, cô vẫn quyết định, lúc mặt trời lặn sẽ thử lại lần nữa, cô tin chắc sẽ có quy luật gì đó đi? Nghĩ đến quy luật, trước mắt cô liền sáng lên, đúng rồi, sao cô không nghĩ đến nó chứ?
"Tôi nghĩ nơi đây nhất định có quy luật gì đó có thể khiến người ta ra vào tự do như bình thường. Anh mau nói cho tôi biết đi." Cô dựa sát vào Mặc Nhật Tỳ, cười tít mắt hỏi, dáng vẻ cực kỳ thông minh, lanh lợi, hai mắt lấp lánh nhìn Mặc Nhật Tỳ.
Mặc Nhật Tỳ không khỏi bật cười, nhìn ánh mắt chờ mong của cô, ác tâm lại nổi lên.
Hắn nhìn cô, cười nói: "Đúng thế, chỉ là, không thể nói cho em biết."
Không thể nói cho cô biết? Lý Quả sửng sốt, rồi lập tức phát hỏa, suýt chút nữa đã đập bàn đứng dậy, túm cổ áo Mặc Nhật Tỳ, đe dọa anh ta phải nói ra.
Thế nhưng, cô cũng biết mình đấu không lại người ta, đành căm phẫn nói: "Vì sao không thể nói cho tôi biết?"
Vì sao? Vì sao? Vì sao chứ?
"Em quên rồi ư? Tôi đã nói, em phải đi ra ngoài bằng chính khả năng của mình, nếu tôi nói cho em biết, vậy lời từng nói sẽ là gì đây?" Hắn nở nụ cười tao nhã, kiêu ngạo nói.
Lý Quả nghe xong liền hận đến nghiến răng nghiến lợi, song lại chẳng có chút biện pháp nào. Nếu đổi thành mình, cô cũng sẽ làm như vậy, cho nên cô đành phải im lặng, ngậm bồ hòn làm ngọt thôi.