"Tức chết ta, tức chết ta rồi." Trên lầu, Ngu Cơ tức giận đến mức cắn chặt chăn lụa xa xỉ, sắc mặt vừa dữ tợn vừa chưa thỏa mãn, trông cực kỳ khó coi.
Lúc Mặc Nhật Tỳ rời đi, ả vẫn chưa hoàn hồn, cho đến lúc hắn đi mất, ả mới biết mình đã bỏ lỡ cái gì, hơn nữa cái đó còn do tiện nữ nhân kia phá hủy, kiếm củi ba năm thiêu một giờ.
"Tiện nhân, dám phá hoại chuyện tốt của ta, ta sẽ không tha cho ngươi đâu." Ả cực kỳ tức giận, ngoan độc nói, sau đó mới miễn cưỡng mặc quần áo, chuẩn bị xuống lầu.
Thế nhưng, vừa mới bước ra cửa, đã bị hai nữ hầu đứng bên ngoài cản lại, nói là Mặc Nhật Tỳ không cho phép ả xuống lầu. Lần này, ả càng giận đến sôi máu, răng ngọc sắp cắn nát môi mỏng.
Oán hận, căm phẫn, không cam lòng, từng cảm xúc đều lần lượt nổi lên trong lòng ả. Chồng bị cướp, chuyện tốt bị phá hư, hạn chế tự do, tất cả đều do tiện nữ nhân loài người kia giở trò quỷ. Cô ta quyến rũ Vương, mê hoặc Vương.
Không được, không được, ả nhất định phải nghĩ cách, đuổi đồ tiện nhân kia đi, để cô ta không bao giờ xuất hiện trước mặt Vương nữa. Nhưng mà, chuyện này thật sự rất khó giải quyết, bởi vì Vương luôn ở bên cạnh cô ta, còn cả nha hoàn tên Hoàng Nhi nữa.
Ngu Cơ đi đi lại lại quanh phòng, khi thì buồn bực, căm phẫn, lúc lại tức giận, thời gian trôi qua bao lâu, thì suy nghĩ của ả cũng loạn chuyển bấy lâu. Rốt cuộc, sắc mặt của ả dần tốt lên, cuối cùng liền nở nụ cười.
Cuối cùng, ả ta cũng nghĩ ra cách rồi. Nhân loại đê tiện kia, cứ chờ xem, bản phu nhân sẽ khiến ngươi vô cùng hối hận. Ha ha ha. . .
"Tiểu thư, chúng ta vẫn phải đi à?" Hoàng Nhi nhìn Lý Quả đang chán nản nằm úp sấp trên ghế sofa, không nhịn được dè dặt hỏi. Thật ra ở đây rất tốt mà, Vương tốt với tiểu thư như thế, sao tiểu thư vẫn muốn rời đi?
"Đương nhiên." Nghe Hoàng Nhi hỏi, Lý Quả đang buồn bực tới cùng cực, vội ngẩng đầu, liếc nàng một cái, đáp.
Cô, không buông tay, không từ bỏ, chưa tới sông Hoàng Hà chưa chết tâm, còn chưa từng thử, sao có thể buông tay dễ dàng như thế?
Vì tự do, đầu cũng có thể vứt bỏ! Không, không thể nào vứt bỏ đầu, nhiều nhất, chỉ lãng phí chút thời gian, sức lực, hỏa khí, còn có thể làm 'người da đen' bất cứ lúc nào.
"Tiểu thư, Hoàng Nhi nghe theo ngài." Hoàng Nhi suy nghĩ một lúc, bèn đáp.
Tiểu thư là tiểu thư của nàng, nàng không nghe tiểu thư thì còn nghe ai? Cho nên, nàng quyết định, về sau sẽ không nghi ngờ lời của tiểu thư nữa, tiểu thư nói cái gì thì chính là cái đó.
Lúc Mặc Nhật Tỳ rời đi, ả vẫn chưa hoàn hồn, cho đến lúc hắn đi mất, ả mới biết mình đã bỏ lỡ cái gì, hơn nữa cái đó còn do tiện nữ nhân kia phá hủy, kiếm củi ba năm thiêu một giờ.
"Tiện nhân, dám phá hoại chuyện tốt của ta, ta sẽ không tha cho ngươi đâu." Ả cực kỳ tức giận, ngoan độc nói, sau đó mới miễn cưỡng mặc quần áo, chuẩn bị xuống lầu.
Thế nhưng, vừa mới bước ra cửa, đã bị hai nữ hầu đứng bên ngoài cản lại, nói là Mặc Nhật Tỳ không cho phép ả xuống lầu. Lần này, ả càng giận đến sôi máu, răng ngọc sắp cắn nát môi mỏng.
Oán hận, căm phẫn, không cam lòng, từng cảm xúc đều lần lượt nổi lên trong lòng ả. Chồng bị cướp, chuyện tốt bị phá hư, hạn chế tự do, tất cả đều do tiện nữ nhân loài người kia giở trò quỷ. Cô ta quyến rũ Vương, mê hoặc Vương.
Không được, không được, ả nhất định phải nghĩ cách, đuổi đồ tiện nhân kia đi, để cô ta không bao giờ xuất hiện trước mặt Vương nữa. Nhưng mà, chuyện này thật sự rất khó giải quyết, bởi vì Vương luôn ở bên cạnh cô ta, còn cả nha hoàn tên Hoàng Nhi nữa.
Ngu Cơ đi đi lại lại quanh phòng, khi thì buồn bực, căm phẫn, lúc lại tức giận, thời gian trôi qua bao lâu, thì suy nghĩ của ả cũng loạn chuyển bấy lâu. Rốt cuộc, sắc mặt của ả dần tốt lên, cuối cùng liền nở nụ cười.
Cuối cùng, ả ta cũng nghĩ ra cách rồi. Nhân loại đê tiện kia, cứ chờ xem, bản phu nhân sẽ khiến ngươi vô cùng hối hận. Ha ha ha. . .
"Tiểu thư, chúng ta vẫn phải đi à?" Hoàng Nhi nhìn Lý Quả đang chán nản nằm úp sấp trên ghế sofa, không nhịn được dè dặt hỏi. Thật ra ở đây rất tốt mà, Vương tốt với tiểu thư như thế, sao tiểu thư vẫn muốn rời đi?
"Đương nhiên." Nghe Hoàng Nhi hỏi, Lý Quả đang buồn bực tới cùng cực, vội ngẩng đầu, liếc nàng một cái, đáp.
Cô, không buông tay, không từ bỏ, chưa tới sông Hoàng Hà chưa chết tâm, còn chưa từng thử, sao có thể buông tay dễ dàng như thế?
Vì tự do, đầu cũng có thể vứt bỏ! Không, không thể nào vứt bỏ đầu, nhiều nhất, chỉ lãng phí chút thời gian, sức lực, hỏa khí, còn có thể làm 'người da đen' bất cứ lúc nào.
"Tiểu thư, Hoàng Nhi nghe theo ngài." Hoàng Nhi suy nghĩ một lúc, bèn đáp.
Tiểu thư là tiểu thư của nàng, nàng không nghe tiểu thư thì còn nghe ai? Cho nên, nàng quyết định, về sau sẽ không nghi ngờ lời của tiểu thư nữa, tiểu thư nói cái gì thì chính là cái đó.