"Nhóc kia, là mày giở trò quỷ hả?" Sau khi rút chân về, cô lập tức đoán chắc chắn là tiểu hắc xà làm, không khỏi nở nụ cười, nói vọng vào làn nước.
Tiểu hắc xà ngoi lên, cái đầu nhỏ nửa chìm trong nước, lấm la lấm lét nhìn cô, nghịch ngợm thè lưỡi rắn.
"Tiểu hắc, mày thật hư đó." Cô gắt giọng, hắt nước vào nó.
Tiểu hắc xà vừa thấy không ổn, lập tức chuồn xuống dưới, tránh bị hắt nước.
"Không được trốn." Thấy tiểu hắc xà trốn mất, Lý Quả sợ hãi kêu lên, sau đó bắt đầu lo lắng nó ở trong nước sẽ trêu đùa mình.
Quả nhiên không ngoài dự đoán, cố gắng thu mình phòng bị, chân đã rút về, nhưng cô vẫn có thể cảm nhận rõ sự khác lạ từ ngón chân truyền đến. Thân hình nhỏ bé, trơn bóng của tiểu hắc xà lướt qua chân cô, mang đến cảm xúc mềm mại.
"Á." Cô kêu một tiếng, lập tức ngồi dậy, vội vàng ngồi xổm.
Lúc này, tiểu hắc xà đang ở trong nước, nhìn Lý Quả ngồi xổm, còn ôm chặt thân thể, dáng vẻ phòng bị nó, đầu nhỏ lập tức chuyển loạn, sau đó nó lấm lét chui vào bắp đùi cô.
Nơi đó, rừng cây rậm rạp, lối nhỏ vào u cốc, đúng là nơi nó vẫn luôn mong mỏi. Mà hiện tại, hai mắt nó tỏa sáng, suy nghĩ bắt đầu lệnh lạc.
"Tiểu hắc, tao cảnh cáo mày, không được đùa nữa."
Tiếng cười của cô truyền đến, tuy đang đe dọa, nhưng lại chẳng nghe thấy một chút mùi đe dọa nào trong đó cả, không hề e ngại cái gì.
Tiểu hắc xà chớp đôi mắt nhỏ, rồi thật cẩn thận bơi tới cánh tay của cô. Sau đó lượn quanh cánh tay Lý Quả, còn cố ý chạm vào làn da của cô.
"Á." Tiếng hét chói tai lại vang lên, Lý Quả lập tức vươn hai tay ra khỏi mặt nước, không che chắn bộ ngực như vừa rồi nữa.
Thực hiện được rồi ! Tiểu hắc xà đắc ý, cảm thấy chơi đùa như vậy thật rất vui. Nó vừa có thể hưởng lợi, mà Lý Quả lại chẳng thể tức giận, cũng không biết ý đồ của nó.
Tiếng hét vừa dứt, tiểu hắc xà lại chui qua đùi Lý Quả, dọa cô sợ tới mức kêu to một tiếng, rồi vội vã đứng lên, toàn bộ cơ thể lộ hết trong không khí.
"Không chơi, không chơi nữa." Cô đầu hàng, không thể chơi cùng nó nữa, nên khẩn trương nói.
Tiểu hắc xà nổi lên mặt nước, không phải chứ? Mới vậy đã không chơi nữa? Nó còn chưa chơi đủ đâu, chưa đã nghiền, chưa làm mà!
Nó lại diễn lại trò cũ, bày ra dáng vẻ tội nghiệp, đôi mắt nhỏ ngân ngấn lệ.
Tiểu hắc xà ngoi lên, cái đầu nhỏ nửa chìm trong nước, lấm la lấm lét nhìn cô, nghịch ngợm thè lưỡi rắn.
"Tiểu hắc, mày thật hư đó." Cô gắt giọng, hắt nước vào nó.
Tiểu hắc xà vừa thấy không ổn, lập tức chuồn xuống dưới, tránh bị hắt nước.
"Không được trốn." Thấy tiểu hắc xà trốn mất, Lý Quả sợ hãi kêu lên, sau đó bắt đầu lo lắng nó ở trong nước sẽ trêu đùa mình.
Quả nhiên không ngoài dự đoán, cố gắng thu mình phòng bị, chân đã rút về, nhưng cô vẫn có thể cảm nhận rõ sự khác lạ từ ngón chân truyền đến. Thân hình nhỏ bé, trơn bóng của tiểu hắc xà lướt qua chân cô, mang đến cảm xúc mềm mại.
"Á." Cô kêu một tiếng, lập tức ngồi dậy, vội vàng ngồi xổm.
Lúc này, tiểu hắc xà đang ở trong nước, nhìn Lý Quả ngồi xổm, còn ôm chặt thân thể, dáng vẻ phòng bị nó, đầu nhỏ lập tức chuyển loạn, sau đó nó lấm lét chui vào bắp đùi cô.
Nơi đó, rừng cây rậm rạp, lối nhỏ vào u cốc, đúng là nơi nó vẫn luôn mong mỏi. Mà hiện tại, hai mắt nó tỏa sáng, suy nghĩ bắt đầu lệnh lạc.
"Tiểu hắc, tao cảnh cáo mày, không được đùa nữa."
Tiếng cười của cô truyền đến, tuy đang đe dọa, nhưng lại chẳng nghe thấy một chút mùi đe dọa nào trong đó cả, không hề e ngại cái gì.
Tiểu hắc xà chớp đôi mắt nhỏ, rồi thật cẩn thận bơi tới cánh tay của cô. Sau đó lượn quanh cánh tay Lý Quả, còn cố ý chạm vào làn da của cô.
"Á." Tiếng hét chói tai lại vang lên, Lý Quả lập tức vươn hai tay ra khỏi mặt nước, không che chắn bộ ngực như vừa rồi nữa.
Thực hiện được rồi ! Tiểu hắc xà đắc ý, cảm thấy chơi đùa như vậy thật rất vui. Nó vừa có thể hưởng lợi, mà Lý Quả lại chẳng thể tức giận, cũng không biết ý đồ của nó.
Tiếng hét vừa dứt, tiểu hắc xà lại chui qua đùi Lý Quả, dọa cô sợ tới mức kêu to một tiếng, rồi vội vã đứng lên, toàn bộ cơ thể lộ hết trong không khí.
"Không chơi, không chơi nữa." Cô đầu hàng, không thể chơi cùng nó nữa, nên khẩn trương nói.
Tiểu hắc xà nổi lên mặt nước, không phải chứ? Mới vậy đã không chơi nữa? Nó còn chưa chơi đủ đâu, chưa đã nghiền, chưa làm mà!
Nó lại diễn lại trò cũ, bày ra dáng vẻ tội nghiệp, đôi mắt nhỏ ngân ngấn lệ.