"Ngươi làm người tốt, ta làm người xấu, phối hợp như vậy không tệ nhỉ." Tiểu hắc xà cười hì hì, cực kỳ đắc ý nói.
"Ngươi đừng vui mừng quá sớm, nếu nàng biết thân phận của ngươi, xem ngươi còn cười được hay không?" Mặc Nhật Tỳ có chút vui sướng khi người gặp họa, gậy ông đập lưng ông, nói.
Quả nhiên, tiểu hắc xà liền im bặt, thở phì phò, nghiến răng nghiến lợi trừng hắn.
"Hừ, hãy đợi đấy." Nó oán hận nói.
"Được, cứ chờ xem." Hắn cười tít mắt nói, thế nào cũng sẽ không chịu thiệt.
Sau khi hừ lạnh hai tiếng, tiểu hắc xà trợn mắt nhỏ, không vui nói: "Ngươi nhìn xong rồi, nói xong rồi, còn không đi mau? Đừng làm ảnh hưởng đến giấc ngủ của chúng ta." Nói xong, liền làm tổ bên cổ Lý Quả.
Thật sự là tức chết hắn mà, cho chút màu sắc nó lại định mở phường nhuộm, cho chút ánh dương nó liền rực rỡ à! Thế nhưng, hắn cũng hết cách với nó, oán hận cộng thêm vài phần đố kị, sau vài lần trừng nó, hắn liền bực bội đi ra.
Mặc Nhật Tỳ vừa đi, tiểu hắc xà liền nâng người rời khỏi cổ Lý Quả, rồi nhìn cửa phòng một lúc lâu, cuối cùng nó giống như cá chết trợn trắng mắt, bò về bên cổ cô.
Tất cả chuyện này, Lý Quả đều không hay biết. Bởi vì quá mệt, nên cô ngủ rất say rất nồng. Đi suốt một ngày, thân thể thật sự quá mệt mỏi, vừa nằm xuống đã ngủ ngay, nên hoàn toàn không biết Mặc Nhật Tỳ đến.
Sáng sớm, ánh nắng rực rỡ, trong lúc Lý Quả còn đang say giấc nồng, Hoàng Nhi đã lặng lẽ tiến vào. Thấy cô ngủ ngon như vậy, Hoàng Nhi liền thấy phân vân, không biết có nên đánh thức Lý Quả hay không, bởi vì chủ nhân đang chờ tiểu thư dưới lầu.
"Tiểu thư, tiểu thư, dậy đi." Một lúc lâu sau, rốt cục nàng cũng hạ quyết tâm, khẽ lay Lý Quả, nhỏ giọng gọi.
"Hoàng Nhi, để chị ngủ thêm lúc nữa đi, buồn ngủ lắm." Cô đang ngủ say, đột nhiên nghe thấy Hoàng Nhi gọi, liền nỉ non nói, sau đó vùi đầu ngủ tiếp.
Chỉ có điều, Hoàng Nhi lại không thể để cô ngủ tiếp được. Nàng sợ chủ nhân đợi lâu quá sẽ tức giận, nên đành phải kiên trì gọi Lý Quả, lo lắng nói: "Tiểu thư, đừng ngủ nữa, chủ nhân đang đợi ngài cùng ra ngoài đó, nếu không chủ nhân sẽ mất hứng đấy."
Chủ nhân? Ai là chủ nhân? Lý quả mơ mơ màng màng nghĩ, đầu óc mờ mịt, còn chưa tỉnh táo, không biết Hoàng Nhi nói chủ nhân là ai?
"Ai là chủ nhân? Hoàng Nhi à, anh ta có liên quan gì tới chị?" Cô nhắm mắt lại, ngáy ngủ hỏi.
"Ngươi đừng vui mừng quá sớm, nếu nàng biết thân phận của ngươi, xem ngươi còn cười được hay không?" Mặc Nhật Tỳ có chút vui sướng khi người gặp họa, gậy ông đập lưng ông, nói.
Quả nhiên, tiểu hắc xà liền im bặt, thở phì phò, nghiến răng nghiến lợi trừng hắn.
"Hừ, hãy đợi đấy." Nó oán hận nói.
"Được, cứ chờ xem." Hắn cười tít mắt nói, thế nào cũng sẽ không chịu thiệt.
Sau khi hừ lạnh hai tiếng, tiểu hắc xà trợn mắt nhỏ, không vui nói: "Ngươi nhìn xong rồi, nói xong rồi, còn không đi mau? Đừng làm ảnh hưởng đến giấc ngủ của chúng ta." Nói xong, liền làm tổ bên cổ Lý Quả.
Thật sự là tức chết hắn mà, cho chút màu sắc nó lại định mở phường nhuộm, cho chút ánh dương nó liền rực rỡ à! Thế nhưng, hắn cũng hết cách với nó, oán hận cộng thêm vài phần đố kị, sau vài lần trừng nó, hắn liền bực bội đi ra.
Mặc Nhật Tỳ vừa đi, tiểu hắc xà liền nâng người rời khỏi cổ Lý Quả, rồi nhìn cửa phòng một lúc lâu, cuối cùng nó giống như cá chết trợn trắng mắt, bò về bên cổ cô.
Tất cả chuyện này, Lý Quả đều không hay biết. Bởi vì quá mệt, nên cô ngủ rất say rất nồng. Đi suốt một ngày, thân thể thật sự quá mệt mỏi, vừa nằm xuống đã ngủ ngay, nên hoàn toàn không biết Mặc Nhật Tỳ đến.
Sáng sớm, ánh nắng rực rỡ, trong lúc Lý Quả còn đang say giấc nồng, Hoàng Nhi đã lặng lẽ tiến vào. Thấy cô ngủ ngon như vậy, Hoàng Nhi liền thấy phân vân, không biết có nên đánh thức Lý Quả hay không, bởi vì chủ nhân đang chờ tiểu thư dưới lầu.
"Tiểu thư, tiểu thư, dậy đi." Một lúc lâu sau, rốt cục nàng cũng hạ quyết tâm, khẽ lay Lý Quả, nhỏ giọng gọi.
"Hoàng Nhi, để chị ngủ thêm lúc nữa đi, buồn ngủ lắm." Cô đang ngủ say, đột nhiên nghe thấy Hoàng Nhi gọi, liền nỉ non nói, sau đó vùi đầu ngủ tiếp.
Chỉ có điều, Hoàng Nhi lại không thể để cô ngủ tiếp được. Nàng sợ chủ nhân đợi lâu quá sẽ tức giận, nên đành phải kiên trì gọi Lý Quả, lo lắng nói: "Tiểu thư, đừng ngủ nữa, chủ nhân đang đợi ngài cùng ra ngoài đó, nếu không chủ nhân sẽ mất hứng đấy."
Chủ nhân? Ai là chủ nhân? Lý quả mơ mơ màng màng nghĩ, đầu óc mờ mịt, còn chưa tỉnh táo, không biết Hoàng Nhi nói chủ nhân là ai?
"Ai là chủ nhân? Hoàng Nhi à, anh ta có liên quan gì tới chị?" Cô nhắm mắt lại, ngáy ngủ hỏi.