"Tiểu thư, ngài cứ yên tâm, mỗi lần ngài về, chẳng phải nó luôn ở đây à? Nó cũng không nỡ rời khỏi tiểu thư mà." Hoàng Nhi thấy thế, vội nói. Nhưng nói xong, trong lòng lại có chút run sợ, vị này cũng là chủ tử đó.
Lý Quả gật gật đầu, cô chưa từng nghi ngờ điều này, vì có vứt bỏ nó cũng chẳng được, cho nên nó rất biết điều.
"Vậy chúng ta đi thôi. Đúng rồi, em có biết anh ta muốn đưa chị đi đâu không?" Tên đàn ông kia lại muốn làm gì nữa?
Hoàng Nhi thật thà lắc đầu, chuyện của chủ nhân, sao nàng có thể biết được? Tiểu thư cũng biết là nàng không biết mà.
"Em không biết ạ."
"Chúng ta đi thôi." Lý Quả suy nghĩ một lúc, vẫn chẳng nghĩ ra người này đang giở trò gì, đành phải cùng Hoàng Nhi ra khỏi phòng, đi xuống dưới lầu.
Hai người vừa xuống lầu, Mặc Nhật Tỳ và quản gia Lâm đã nghênh đón. Mặc Nhật Tỳ bước lên dắt tay cô, đi vào phòng ăn.
"Chúng ta ăn sáng trước, sau đó sẽ ra ngoài."
"Đi đâu?" Cô tò mò hỏi, suy đoán ý tứ của anh ta.
Mặc Nhật Tỳ thần bí cười với cô, không nói nửa lời, rồi lấy điểm tâm cho cô.
Giả thần giả quỷ! Cô mắng thầm trong lòng, biết anh ta sẽ không nói, vì thế liền biết điều ăn bữa sáng của mình. Mọi thứ đều không quan trọng bằng cái bụng của cô, người sống nhờ thức ăn mà!
Chỉ lát sau, cô đã ăn no, cảm thấy mỹ mãn, bởi vì những món kia thật sự quá ngon, lại thay đổi mỗi ngày. Trung tây kết hợp, cái gì cũng có, khách sạn lớn còn thua xa.
"Ăn no chưa?" Mặc Nhật Tỳ giống như một quý ông hỏi.
Cô rất nể mặt gật đầu, 'bắt người tay ngắn, cắn người miệng mềm', lần này cô không nghe lời cũng không được.
Mặc Nhật Tỳ vô cùng vừa lòng, vẻ mặt tươi cười dắt cô ra khỏi phòng ăn, đi ra cửa biệt thự. Vừa bước ra ngoài, miệng Lý Quả liền há to, hai mắt sáng lấp lánh.
"Sao vậy? Có thích không?" Hắn hài lòng nhìn vẻ mặt vừa kinh ngạc vừa vui mừng của cô gái đứng bên cạnh, cảm thấy chút đồ nhỏ kia quá dễ dàng khiến cô thỏa mãn.
Lý Quả chỉ biết gật đầu, trong mắt chỉ có mỗi vật kia thôi.
Xe ngựa xa hoa, hơn nữa, vừa mở ra, còn giống như xe ngựa châu Âu thời cổ, cực kỳ xinh đẹp, khiến người ta không nhịn được muốn ngồi lên, thể nghiệm một chút.
"Lên đi, tôi đưa em đi dạo." Mặc Nhật Tỳ đã đứng ở trên xe ngựa, vươn tay, cười nói với cô.
"Chúng ta đi đâu?" Cô vừa hỏi vừa kích động trèo lên xe. Lần đầu tiên ngồi loại xe này, đây là chuyện trong mộng, nhưng không ngờ cô lại thực hiện được, cứ giống như nàng công chúa vậy.
Mặc Nhật Tỳ thần bí cười, sau đó ôm lấy eo cô, cùng nhau ngồi xuống, thản nhiên nói: "Lát nữa em sẽ biết."
Hoàng Nhi và quản gia Lâm vội vàng ngồi lên một chiếc xe ngựa khác ở phía sau, cùng đi theo bọn họ.
Lý Quả rất mong chờ, tâm tình hết sức thoải mái, oán hận vì sáng sớm bị đánh thức đã tan biến, trong lòng tràn đầy vui sướng. Trên mặt là nụ cười tươi tắn, cho dù không có bất ngờ gì, thì cứ như thế này cũng đủ rồi.
Mặc Nhật Tỳ nhìn nụ cười trên mặt cô, liền cảm nhận rõ ràng nội tâm vui mừng của Lý Quả, biết bản thân đã làm đúng rồi. Cô gái này luôn dễ dành thỏa mãn, cực kỳ dễ dụ. Chỉ cần đối xử tốt với cô, là được.
"Tôi rất thích." Rốt cuộc, cô cũng không thể giấu nổi sự hưng phấn, cười rạng rỡ, nói với Mặc Nhật Tỳ.
"Lát nữa, em sẽ càng thích hơn." Mặc Nhật Tỳ mỉm cười, bị lây sự hứng thú của cô, vui vẻ nói.
Hai mắt Lý Quả sáng lên, tâm trí đã bay xa rồi.
Mặc Nhật Tỳ cũng im lặng, chỉ ôm cô, nhìn về phía trước, giống như ở đó có rất nhiều điều bất ngờ đang chờ.
Một hồi lâu sau, Lý Quả mặc kệ phía trước có cái gì khiến mình bất ngờ, chỉ ngắm phong cảnh dọc đường đã đủ hài lòng lắm rồi. Những ngọn núi trùng điệp, non xanh nước biếc, rừng cây rậm rạp, còn có bãi cỏ, những bông hoa nhỏ không biết tên, đây đúng là vương quốc trong đồng thoại.
"Anh sẽ không nuôi thêm rắn để dọa tôi đấy chứ?" Trong lúc tâm tình khoan khoái, cô liền hỏi đùa.
Mặc Nhật Tỳ sửng sốt, không nhịn được bật cười. Cô gái này thù dai quá, xem ra ấn tượng về hắn không tốt mấy, vẫn còn đề phòng hắn.
"Rắn của tôi quá nhiều rồi, em cũng biết mà, cho nên chiêu này vô dụng với em rồi." Hắn hiếm khi giải thích, rất khoan dung với cô.
Cũng đúng, chiêu đó dùng một lần còn được, chứ dùng tiếp sẽ mất linh.
Lý Quả cười cười, ánh mắt nhìn về phía xa, sau đó liền ngây dại, miệng há hốc, rồi vội vàng bịt lại, kích động thật lâu vẫn không thốt nên lời.
Đây, đây, đây là cái gì? Cô vừa khiếp sợ, nhưng trong lòng vẫn dâng lên một luồng kích động. Nếu cô không bị hoa mắt, thì cô đã thật sự bước vào vương quốc trong đồng thoại.
Lý Quả gật gật đầu, cô chưa từng nghi ngờ điều này, vì có vứt bỏ nó cũng chẳng được, cho nên nó rất biết điều.
"Vậy chúng ta đi thôi. Đúng rồi, em có biết anh ta muốn đưa chị đi đâu không?" Tên đàn ông kia lại muốn làm gì nữa?
Hoàng Nhi thật thà lắc đầu, chuyện của chủ nhân, sao nàng có thể biết được? Tiểu thư cũng biết là nàng không biết mà.
"Em không biết ạ."
"Chúng ta đi thôi." Lý Quả suy nghĩ một lúc, vẫn chẳng nghĩ ra người này đang giở trò gì, đành phải cùng Hoàng Nhi ra khỏi phòng, đi xuống dưới lầu.
Hai người vừa xuống lầu, Mặc Nhật Tỳ và quản gia Lâm đã nghênh đón. Mặc Nhật Tỳ bước lên dắt tay cô, đi vào phòng ăn.
"Chúng ta ăn sáng trước, sau đó sẽ ra ngoài."
"Đi đâu?" Cô tò mò hỏi, suy đoán ý tứ của anh ta.
Mặc Nhật Tỳ thần bí cười với cô, không nói nửa lời, rồi lấy điểm tâm cho cô.
Giả thần giả quỷ! Cô mắng thầm trong lòng, biết anh ta sẽ không nói, vì thế liền biết điều ăn bữa sáng của mình. Mọi thứ đều không quan trọng bằng cái bụng của cô, người sống nhờ thức ăn mà!
Chỉ lát sau, cô đã ăn no, cảm thấy mỹ mãn, bởi vì những món kia thật sự quá ngon, lại thay đổi mỗi ngày. Trung tây kết hợp, cái gì cũng có, khách sạn lớn còn thua xa.
"Ăn no chưa?" Mặc Nhật Tỳ giống như một quý ông hỏi.
Cô rất nể mặt gật đầu, 'bắt người tay ngắn, cắn người miệng mềm', lần này cô không nghe lời cũng không được.
Mặc Nhật Tỳ vô cùng vừa lòng, vẻ mặt tươi cười dắt cô ra khỏi phòng ăn, đi ra cửa biệt thự. Vừa bước ra ngoài, miệng Lý Quả liền há to, hai mắt sáng lấp lánh.
"Sao vậy? Có thích không?" Hắn hài lòng nhìn vẻ mặt vừa kinh ngạc vừa vui mừng của cô gái đứng bên cạnh, cảm thấy chút đồ nhỏ kia quá dễ dàng khiến cô thỏa mãn.
Lý Quả chỉ biết gật đầu, trong mắt chỉ có mỗi vật kia thôi.
Xe ngựa xa hoa, hơn nữa, vừa mở ra, còn giống như xe ngựa châu Âu thời cổ, cực kỳ xinh đẹp, khiến người ta không nhịn được muốn ngồi lên, thể nghiệm một chút.
"Lên đi, tôi đưa em đi dạo." Mặc Nhật Tỳ đã đứng ở trên xe ngựa, vươn tay, cười nói với cô.
"Chúng ta đi đâu?" Cô vừa hỏi vừa kích động trèo lên xe. Lần đầu tiên ngồi loại xe này, đây là chuyện trong mộng, nhưng không ngờ cô lại thực hiện được, cứ giống như nàng công chúa vậy.
Mặc Nhật Tỳ thần bí cười, sau đó ôm lấy eo cô, cùng nhau ngồi xuống, thản nhiên nói: "Lát nữa em sẽ biết."
Hoàng Nhi và quản gia Lâm vội vàng ngồi lên một chiếc xe ngựa khác ở phía sau, cùng đi theo bọn họ.
Lý Quả rất mong chờ, tâm tình hết sức thoải mái, oán hận vì sáng sớm bị đánh thức đã tan biến, trong lòng tràn đầy vui sướng. Trên mặt là nụ cười tươi tắn, cho dù không có bất ngờ gì, thì cứ như thế này cũng đủ rồi.
Mặc Nhật Tỳ nhìn nụ cười trên mặt cô, liền cảm nhận rõ ràng nội tâm vui mừng của Lý Quả, biết bản thân đã làm đúng rồi. Cô gái này luôn dễ dành thỏa mãn, cực kỳ dễ dụ. Chỉ cần đối xử tốt với cô, là được.
"Tôi rất thích." Rốt cuộc, cô cũng không thể giấu nổi sự hưng phấn, cười rạng rỡ, nói với Mặc Nhật Tỳ.
"Lát nữa, em sẽ càng thích hơn." Mặc Nhật Tỳ mỉm cười, bị lây sự hứng thú của cô, vui vẻ nói.
Hai mắt Lý Quả sáng lên, tâm trí đã bay xa rồi.
Mặc Nhật Tỳ cũng im lặng, chỉ ôm cô, nhìn về phía trước, giống như ở đó có rất nhiều điều bất ngờ đang chờ.
Một hồi lâu sau, Lý Quả mặc kệ phía trước có cái gì khiến mình bất ngờ, chỉ ngắm phong cảnh dọc đường đã đủ hài lòng lắm rồi. Những ngọn núi trùng điệp, non xanh nước biếc, rừng cây rậm rạp, còn có bãi cỏ, những bông hoa nhỏ không biết tên, đây đúng là vương quốc trong đồng thoại.
"Anh sẽ không nuôi thêm rắn để dọa tôi đấy chứ?" Trong lúc tâm tình khoan khoái, cô liền hỏi đùa.
Mặc Nhật Tỳ sửng sốt, không nhịn được bật cười. Cô gái này thù dai quá, xem ra ấn tượng về hắn không tốt mấy, vẫn còn đề phòng hắn.
"Rắn của tôi quá nhiều rồi, em cũng biết mà, cho nên chiêu này vô dụng với em rồi." Hắn hiếm khi giải thích, rất khoan dung với cô.
Cũng đúng, chiêu đó dùng một lần còn được, chứ dùng tiếp sẽ mất linh.
Lý Quả cười cười, ánh mắt nhìn về phía xa, sau đó liền ngây dại, miệng há hốc, rồi vội vàng bịt lại, kích động thật lâu vẫn không thốt nên lời.
Đây, đây, đây là cái gì? Cô vừa khiếp sợ, nhưng trong lòng vẫn dâng lên một luồng kích động. Nếu cô không bị hoa mắt, thì cô đã thật sự bước vào vương quốc trong đồng thoại.