Lâu đài! Không sai, chính là lâu đài, lâu đài giữa thế kỷ của châu âu, phía trước lâu đài là biển hoa hướng dương, violet, hoa oải hương, cùng lâu đài cổ làm nổi bật nhau, giống như vô tình xông vào một vương quốc cổ kính.
"Đây, đây là thật ư?" Cô thật sự nghĩ rằng mình đã xuyên thời không, đi tới châu Âu, tất cả đều quá huyền diệu, như mộng như ảo.
Mặc Nhật Tỳ nở nụ cười, chút chuyện nhỏ không cần tốn nhiều sức này, lại dễ dàng làm cho cô rung động. Hắn cảm thấy rất thành công, rốt cuộc hắn cũng biết hóa ra pháp lực có thể dùng như vậy.
"Đi, đi xem thôi." Hắn không hề nhiều lời, lập tức xuống xe ngựa, nắm tay Lý Quả, cùng nhau đi dạo lâu đài.
Hoàng Nhi và quản gia Lâm cung kính đi theo phía sau, chỉ là vẻ mặt không thay đổi như Lý Quả.
Lý Quả không thể biểu đạt hết tâm tình của mình, kích động, vui sướng, chẳng thể thốt lên lời, giống như phát hiện ra một bảo vật vậy.
Thật cổ kính, thật xinh đẹp! Đến cả đi cô cũng không biết nên đi như thế nào, may mà Mặc Nhật Tỳ luôn giữ lấy mình, nếu không cô thật sự không bước nổi nữa.
Bọn họ đi ở chính giữa, hai bên là hàng hoa hướng dương cùng hoa oải hương, cách đó không xa là lâu đài tỏa ra hơi thở cổ kính, mà trước lâu đài hình như có khá nhiều người đang đứng chờ.
"Đây, đây là nơi nào? Làm sao có thể có. . ." Cô khiếp sợ nói, khó tin nhìn Mặc Nhật Tỳ.
Trên đất nước này, sao có thể tồn tại điều đó, tuy có thể mô phỏng, nhưng chắc chắn sẽ không có được hơi thở và cảm giác như vậy.
Cảm giác chân thật! Cô không hề nghi ngờ đây là giả, nhưng lại không thể tin được mọi thứ trước mắt, cho nên cô mới hỏi anh ta. Người đàn ông này quá thần bí, hơn nữa còn có rất nhiều khả năng to lớn. Chẳng lẽ anh ta chính là người trong gia tộc thần bí từ xưa đến nay? Tồn tại đã mấy trăm năm? Mới có thực lực như thế?
"Nơi đây chính là địa bàn của tôi, tòa cổ bảo này được xây rất lâu rồi, từ thời các bậc tiền bối cơ. Em có biết vì sao mình luôn không thể ra khỏi đây không? Bởi vì mảnh đất này rất đặc biệt, nên tổ tiên tôi đã mua từ rất lâu, em cũng đừng khó hiểu."
Mặc Nhật Tỳ hiểu rõ suy nghĩ của cô, rất hợp ý hắn, bởi vì cô đã cho hắn bậc thang để leo xuống. Một cái cớ rất tốt, cho nên hắn mới giải thích, nếu không hắn nhất định sẽ không nói.
"Đây, đây là thật ư?" Cô thật sự nghĩ rằng mình đã xuyên thời không, đi tới châu Âu, tất cả đều quá huyền diệu, như mộng như ảo.
Mặc Nhật Tỳ nở nụ cười, chút chuyện nhỏ không cần tốn nhiều sức này, lại dễ dàng làm cho cô rung động. Hắn cảm thấy rất thành công, rốt cuộc hắn cũng biết hóa ra pháp lực có thể dùng như vậy.
"Đi, đi xem thôi." Hắn không hề nhiều lời, lập tức xuống xe ngựa, nắm tay Lý Quả, cùng nhau đi dạo lâu đài.
Hoàng Nhi và quản gia Lâm cung kính đi theo phía sau, chỉ là vẻ mặt không thay đổi như Lý Quả.
Lý Quả không thể biểu đạt hết tâm tình của mình, kích động, vui sướng, chẳng thể thốt lên lời, giống như phát hiện ra một bảo vật vậy.
Thật cổ kính, thật xinh đẹp! Đến cả đi cô cũng không biết nên đi như thế nào, may mà Mặc Nhật Tỳ luôn giữ lấy mình, nếu không cô thật sự không bước nổi nữa.
Bọn họ đi ở chính giữa, hai bên là hàng hoa hướng dương cùng hoa oải hương, cách đó không xa là lâu đài tỏa ra hơi thở cổ kính, mà trước lâu đài hình như có khá nhiều người đang đứng chờ.
"Đây, đây là nơi nào? Làm sao có thể có. . ." Cô khiếp sợ nói, khó tin nhìn Mặc Nhật Tỳ.
Trên đất nước này, sao có thể tồn tại điều đó, tuy có thể mô phỏng, nhưng chắc chắn sẽ không có được hơi thở và cảm giác như vậy.
Cảm giác chân thật! Cô không hề nghi ngờ đây là giả, nhưng lại không thể tin được mọi thứ trước mắt, cho nên cô mới hỏi anh ta. Người đàn ông này quá thần bí, hơn nữa còn có rất nhiều khả năng to lớn. Chẳng lẽ anh ta chính là người trong gia tộc thần bí từ xưa đến nay? Tồn tại đã mấy trăm năm? Mới có thực lực như thế?
"Nơi đây chính là địa bàn của tôi, tòa cổ bảo này được xây rất lâu rồi, từ thời các bậc tiền bối cơ. Em có biết vì sao mình luôn không thể ra khỏi đây không? Bởi vì mảnh đất này rất đặc biệt, nên tổ tiên tôi đã mua từ rất lâu, em cũng đừng khó hiểu."
Mặc Nhật Tỳ hiểu rõ suy nghĩ của cô, rất hợp ý hắn, bởi vì cô đã cho hắn bậc thang để leo xuống. Một cái cớ rất tốt, cho nên hắn mới giải thích, nếu không hắn nhất định sẽ không nói.