Hai mắt Ngu Cơ loạn chuyển, nữ nhân này nhân muốn đi ư? Thật hay giả thế? Chắc không phải đang chơi trò lạt mềm buộc chặt chứ? Định thu hút sự chú ý của Vương à? Cô ra không cần vinh hoa phú quý? Vương đẹp trai như vậy mà cô ta vẫn vứt bỏ? Ả mới không tin đâu.
"Quả Quả, vì sao phải đi? Chủ nhân đối với ngài tốt như vậy mà, với lại ngài đi rồi, em sẽ không có bạn nữa." Ngu Cơ cố tình dùng giọng điệu đầy khổ sở nói với Lý Quả, vẻ mặt tựa như luyến tiếc cô rời đi.
Lý Quả có cảm giác như mình là người sai, nhưng không biết nên trả lời thế nào, đành phải cười ngượng ngùng.
Ngu Cơ thấy cô quyết chí ra đi, liền giả vờ khuyên nhủ vài câu, sau đó lại có ý tốt, nói: "Quả Quả, hay em đưa ngài đi nhé, thêm một người trò chuyện, sẽ không cô đơn như vậy nữa."
"Vậy, vậy được rồi, cám ơn cô nhé."
Cô vốn muốn từ chối, nhưng cô đã từ chối rất nhiều lần rồi, bây giờ từ chối nữa sẽ rất ngại. Dù sao cũng chỉ đi một chút thôi, sẽ không có chuyện gì đâu nhỉ.
"Vậy ngày mai em sẽ tìm ngài, hiện tại không quấy rầy ngài nghỉ ngơi nữa, ngày mai gặp lại."
Đã đạt được mục đích, Ngu Cơ liền vội vàng đứng dậy chào tạm biệt. Ả cũng không dám ở lại lâu, nếu không sẽ lộ hết.
Lý Quả mỉm cười, gật đầu, rồi cùng Hoàng Nhi tiễn ả ra cửa.
Ngu Cơ vừa đi, Hoàng Nhi liền khó hiểu nói với cô: "Tiểu thư, vị phu nhân đó thật kỳ quái, trước kia còn ganh đua với tiểu thư, giờ lại chủ động làm thân với ngài. Không ngờ ngài ấy lại khoan dung đến vậy, mà còn đối xử tốt với tiểu thư nữa."
"Chị cũng không biết, có thể là do cô ấy quá cô đơn, có lẽ chị phải đi thôi."
Lý Quả không đoán được tâm tư của Ngu Cơ, chỉ có thể nghĩ ra hai lý do đó, cô tuyệt đối không ngờ Ngu Cơ sẽ hại mình.
Hoàng Nhi gật gật đầu, bởi vì nàng cũng nghĩ như thế. Hơn nữa, tâm tư của Hoàng Nhi quá đơn thuần, chưa từng gặp chuyện như vậy, nên cho dù nàng biết Ngu Cơ là xà, nhưng lại không hề nghi ngờ tâm tư của ả.
"Quên đi, quên đi, mặc kệ cô ấy, dù sao thì cô ấy muốn thế nào thì là thế đó. Tóm lại chị đều phải đi, cô ấy cũng sẽ không thể làm gì chị." Lý Quả nói với Hoàng Nhi. Cô quyết định không suy đoán tâm tư của cô gái này, cũng không muốn nghĩ nhiều.
Hoàng Nhi cũng vội vàng nói: "Tiểu thư, ngài phải dẫn em đi cùng đó."
Hiện tại, Hoàng Nhi sợ nhất là Lý Quả sẽ bỏ lại mình, nên nàng vội vàng nói.
"Quả Quả, vì sao phải đi? Chủ nhân đối với ngài tốt như vậy mà, với lại ngài đi rồi, em sẽ không có bạn nữa." Ngu Cơ cố tình dùng giọng điệu đầy khổ sở nói với Lý Quả, vẻ mặt tựa như luyến tiếc cô rời đi.
Lý Quả có cảm giác như mình là người sai, nhưng không biết nên trả lời thế nào, đành phải cười ngượng ngùng.
Ngu Cơ thấy cô quyết chí ra đi, liền giả vờ khuyên nhủ vài câu, sau đó lại có ý tốt, nói: "Quả Quả, hay em đưa ngài đi nhé, thêm một người trò chuyện, sẽ không cô đơn như vậy nữa."
"Vậy, vậy được rồi, cám ơn cô nhé."
Cô vốn muốn từ chối, nhưng cô đã từ chối rất nhiều lần rồi, bây giờ từ chối nữa sẽ rất ngại. Dù sao cũng chỉ đi một chút thôi, sẽ không có chuyện gì đâu nhỉ.
"Vậy ngày mai em sẽ tìm ngài, hiện tại không quấy rầy ngài nghỉ ngơi nữa, ngày mai gặp lại."
Đã đạt được mục đích, Ngu Cơ liền vội vàng đứng dậy chào tạm biệt. Ả cũng không dám ở lại lâu, nếu không sẽ lộ hết.
Lý Quả mỉm cười, gật đầu, rồi cùng Hoàng Nhi tiễn ả ra cửa.
Ngu Cơ vừa đi, Hoàng Nhi liền khó hiểu nói với cô: "Tiểu thư, vị phu nhân đó thật kỳ quái, trước kia còn ganh đua với tiểu thư, giờ lại chủ động làm thân với ngài. Không ngờ ngài ấy lại khoan dung đến vậy, mà còn đối xử tốt với tiểu thư nữa."
"Chị cũng không biết, có thể là do cô ấy quá cô đơn, có lẽ chị phải đi thôi."
Lý Quả không đoán được tâm tư của Ngu Cơ, chỉ có thể nghĩ ra hai lý do đó, cô tuyệt đối không ngờ Ngu Cơ sẽ hại mình.
Hoàng Nhi gật gật đầu, bởi vì nàng cũng nghĩ như thế. Hơn nữa, tâm tư của Hoàng Nhi quá đơn thuần, chưa từng gặp chuyện như vậy, nên cho dù nàng biết Ngu Cơ là xà, nhưng lại không hề nghi ngờ tâm tư của ả.
"Quên đi, quên đi, mặc kệ cô ấy, dù sao thì cô ấy muốn thế nào thì là thế đó. Tóm lại chị đều phải đi, cô ấy cũng sẽ không thể làm gì chị." Lý Quả nói với Hoàng Nhi. Cô quyết định không suy đoán tâm tư của cô gái này, cũng không muốn nghĩ nhiều.
Hoàng Nhi cũng vội vàng nói: "Tiểu thư, ngài phải dẫn em đi cùng đó."
Hiện tại, Hoàng Nhi sợ nhất là Lý Quả sẽ bỏ lại mình, nên nàng vội vàng nói.