"Quả Quả, ngày mai chúng ta có thử nữa không?" Ngu Cơ trái lo phải nghĩ, sợ nhất là Lý Quả bỏ qua, chính là không buông tay lại không có cách nào rời đi. Trong lòng bồn chồn, Ngu Cơ liền hỏi dò.
Lý Quả mờ mịt lắc đầu, cô cũng không biết hiện tại nên làm gì nữa? Hay là thử lại lần nữa?
Quốc phụ (người cha già dân tộc) từng nói, cách mạng chưa thành công, đồng chí vẫn phải cố gắng!
Vậy mà cô còn chưa thử hết 108 cách đã buông xuôi như vậy, hình như hơi tùy tiện thì phải. Nếu không buông tay, thì lòng cô lại rất hoang mang và không chắc chắn.
Ngu Cơ vừa thấy vẻ mặt đó của Lý Quả liền biết gay to. Có lẽ nữ nhân này nản lòng rồi, vậy ả phải tiếp tục tranh giành một người nam nhân với Lý Quả ư? Dựa theo thái độ của Xà Vương thì địa vị của ả còn kém Lý Quả rất xa, Lý Quả càng được Mặc Nhật Tỳ coi trọng.
"Không thử nữa hả?"
"Để tôi nghĩ nhé."
"Vậy, được rồi."
Ngu Cơ không thể nói rõ với Lý Quả, đành phải gượng ép khuyên nhủ. Dù sao cũng chưa tới lúc trở mặt, vẫn phải quan sát thêm thái độ của Lý Quả, chờ thời cơ thích hợp.
"Ngày mai em qua thăm ngài." Lời cuối cùng của ả trước khi rời đi.
Lý Quả yếu ớt gật đầu, cùng Hoàng Nhi quay về phòng.
"Tiểu thư, đừng buồn nữa, nếu không ra được thì chúng ta sống ở đây cũng tốt mà. Chủ nhân chắc sẽ không đối xử tệ với chúng ta đâu." Tuy Hoàng Nhi không hiểu rõ ý nghĩ nhất định phải rời đi của Lý Quả, nhưng nàng cũng rất biết an ủi người. Vừa thấy cô ủ rũ, lập tức nói.
"Chị biết, chỉ là cảm giác ăn nhờ ở đậu thật khó chịu, ăn chùa uống chùa, tư tưởng sẽ hư đó." Lý do của cô rất đơn giản, chính là bắt người tay ngắn, cắn người miệng mềm. Cô cảm thấy toàn thân không được tự nhiên, không thoải mái.
Hoàng Nhi vẫn chưa hiểu, suy nghĩ một lúc, mới nói: "Tiểu thư đừng khổ sở, ngày mai chúng ta sẽ thử lại."
Lý Quả gật đầu, tắm rửa xong, vừa nằm xuống liền ngủ thiếp đi. Mấy ngày qua thật sự quá mệt mỏi rồi, chuyện ngày mai để ngày mai tính.
Ngày hôm sau, Ngu Cơ vẫn đợi ở ngoài cửa, vẻ tươi cười không thay đổi, giống như cực kỳ kiên nhẫn, hoàn toàn không sốt ruột.
"Quả Quả, hay em dẫn ngài đi dạo nhé, trước đừng vội tìm đường ra, có gấp cũng vô dụng thôi. Chi bằng nghỉ ngơi một chút, nói không chừng sẽ tìm ra đường."
Lý Quả nghĩ một chút, rồi đáp ứng: "Cũng được, chúng ta đi dạo thôi."
Cô thật sự không muốn thất bại nữa, mùi vị của thất bại rất khó chịu
Lý Quả mờ mịt lắc đầu, cô cũng không biết hiện tại nên làm gì nữa? Hay là thử lại lần nữa?
Quốc phụ (người cha già dân tộc) từng nói, cách mạng chưa thành công, đồng chí vẫn phải cố gắng!
Vậy mà cô còn chưa thử hết 108 cách đã buông xuôi như vậy, hình như hơi tùy tiện thì phải. Nếu không buông tay, thì lòng cô lại rất hoang mang và không chắc chắn.
Ngu Cơ vừa thấy vẻ mặt đó của Lý Quả liền biết gay to. Có lẽ nữ nhân này nản lòng rồi, vậy ả phải tiếp tục tranh giành một người nam nhân với Lý Quả ư? Dựa theo thái độ của Xà Vương thì địa vị của ả còn kém Lý Quả rất xa, Lý Quả càng được Mặc Nhật Tỳ coi trọng.
"Không thử nữa hả?"
"Để tôi nghĩ nhé."
"Vậy, được rồi."
Ngu Cơ không thể nói rõ với Lý Quả, đành phải gượng ép khuyên nhủ. Dù sao cũng chưa tới lúc trở mặt, vẫn phải quan sát thêm thái độ của Lý Quả, chờ thời cơ thích hợp.
"Ngày mai em qua thăm ngài." Lời cuối cùng của ả trước khi rời đi.
Lý Quả yếu ớt gật đầu, cùng Hoàng Nhi quay về phòng.
"Tiểu thư, đừng buồn nữa, nếu không ra được thì chúng ta sống ở đây cũng tốt mà. Chủ nhân chắc sẽ không đối xử tệ với chúng ta đâu." Tuy Hoàng Nhi không hiểu rõ ý nghĩ nhất định phải rời đi của Lý Quả, nhưng nàng cũng rất biết an ủi người. Vừa thấy cô ủ rũ, lập tức nói.
"Chị biết, chỉ là cảm giác ăn nhờ ở đậu thật khó chịu, ăn chùa uống chùa, tư tưởng sẽ hư đó." Lý do của cô rất đơn giản, chính là bắt người tay ngắn, cắn người miệng mềm. Cô cảm thấy toàn thân không được tự nhiên, không thoải mái.
Hoàng Nhi vẫn chưa hiểu, suy nghĩ một lúc, mới nói: "Tiểu thư đừng khổ sở, ngày mai chúng ta sẽ thử lại."
Lý Quả gật đầu, tắm rửa xong, vừa nằm xuống liền ngủ thiếp đi. Mấy ngày qua thật sự quá mệt mỏi rồi, chuyện ngày mai để ngày mai tính.
Ngày hôm sau, Ngu Cơ vẫn đợi ở ngoài cửa, vẻ tươi cười không thay đổi, giống như cực kỳ kiên nhẫn, hoàn toàn không sốt ruột.
"Quả Quả, hay em dẫn ngài đi dạo nhé, trước đừng vội tìm đường ra, có gấp cũng vô dụng thôi. Chi bằng nghỉ ngơi một chút, nói không chừng sẽ tìm ra đường."
Lý Quả nghĩ một chút, rồi đáp ứng: "Cũng được, chúng ta đi dạo thôi."
Cô thật sự không muốn thất bại nữa, mùi vị của thất bại rất khó chịu