Rắn, chi chít, đủ loại đủ kiểu, giống gì cũng có, to to bé bé, dài dài ngắn ngắn, liên tục thè lưỡi, lượn qua lượn lại trong hố to, thỉnh thoảng còn phát ra tiếng 'tê tê', nghe cực kỳ khủng bố.
Lý Quả không ngừng run rẩy, cô cũng không muốn vô dụng như thế, song cô lại không thể khống chế sự run rẩy, sợ hãi phát ra từ nội tâm. Cô cắn chặt răng, vẫn không thể kiềm chế nỗi kinh hãi.
"Tiểu thư, đừng sợ, chúng nó không tổn thương ngài đâu." Hoàng Nhi đỡ Lý Quả, tất nhiên sẽ cảm nhận được tin tức từ cơ thể cô truyền đến, nên lập tức trấn an.
"Hoàng Nhi à, không phải chị muốn sợ hãi, mà vì chúng thật sự quá dọa người rồi." Hai hàm răng va vào nhau, Lý Quả khó khăn lắm mới thốt ra được những lời này. Cô vẫn níu chặt Hoàng Nhi không rời.
Hoàng Nhi nhìn thoáng qua nhóm đồng loại dưới hố kia, trong lòng không khỏi buồn bực.
Bọn họ dọa người đến thế sao? Nàng cảm thấy rất ổn mà, thế nhưng tiểu thư lại sợ hãi, nàng thật không hiểu nổi.
"Tiểu thư đừng sợ, chúng nó không dám thương tổn ngài đâu, hơn nữa Hoàng Nhi cũng tin tưởng chúng nó rất thích tiểu thư."
Thích cô ư? Cho xin nhé! Cô mới không cần rắn thích đâu! Thích cô có thể theo cô không? Lý Quả liều mạng lắc đầu, tỏ vẻ không đồng ý.
"Quả Quả, chúng nó thích ngài, ngài không phải sợ đâu." Ngu Cơ đứng bên cạnh quan sát phản ứng của Lý Quả, sau khi nghe xong đoạn đối thoại của hai người, đôi mắt lập tức sáng rực, tươi cười nói.
"Nhiều rắn như thế, tôi thật sự sợ hãi." Chỉ cần nghĩ đến bản thân có thể rơi vào trong đám xà này, cô liền sởn gai ốc, toàn thân run rẩy.
Ngu Cơ nở nụ cười, cuối cùng ả cũng hiểu rõ: Lý Quả sợ rắn, lại không biết bọn họ là rắn biến thành. Nếu Lý Quả biết sự thật thì kết quả sẽ như thế nào đây. . .
Vừa nghĩ đến đây, tâm tình Ngu Cơ liền hưng phấn hơn.
"Đừng sợ, ngài xem em có sợ gì đâu." Hình như Ngu Cơ muốn phô trương trước mặt Lý Quả, chỉ thấy ả bất ngờ bước đến hố xà, bắt một con rắn to bò bên cạnh hố, quay đầu, cười tít mắt nói.
Lý Quả kinh hoàng nhìn con rắn rực rỡ trong tay Ngu Cơ, khó có thể tin Ngu Cơ lại dám tay không bắt rắn, vẻ mặt còn bình thản đến vậy. Trong khi tim cô đang không ngừng đập mạnh, hết sức sợ hãi.
"Sao cô dám tay không bắt chúng nó? Cô không sợ sao?" Lý Quả liên tục nuốt nước bọt, mở to hai mắt nhìn, một lúc lâu sau mới thốt nên lời.
Lý Quả không ngừng run rẩy, cô cũng không muốn vô dụng như thế, song cô lại không thể khống chế sự run rẩy, sợ hãi phát ra từ nội tâm. Cô cắn chặt răng, vẫn không thể kiềm chế nỗi kinh hãi.
"Tiểu thư, đừng sợ, chúng nó không tổn thương ngài đâu." Hoàng Nhi đỡ Lý Quả, tất nhiên sẽ cảm nhận được tin tức từ cơ thể cô truyền đến, nên lập tức trấn an.
"Hoàng Nhi à, không phải chị muốn sợ hãi, mà vì chúng thật sự quá dọa người rồi." Hai hàm răng va vào nhau, Lý Quả khó khăn lắm mới thốt ra được những lời này. Cô vẫn níu chặt Hoàng Nhi không rời.
Hoàng Nhi nhìn thoáng qua nhóm đồng loại dưới hố kia, trong lòng không khỏi buồn bực.
Bọn họ dọa người đến thế sao? Nàng cảm thấy rất ổn mà, thế nhưng tiểu thư lại sợ hãi, nàng thật không hiểu nổi.
"Tiểu thư đừng sợ, chúng nó không dám thương tổn ngài đâu, hơn nữa Hoàng Nhi cũng tin tưởng chúng nó rất thích tiểu thư."
Thích cô ư? Cho xin nhé! Cô mới không cần rắn thích đâu! Thích cô có thể theo cô không? Lý Quả liều mạng lắc đầu, tỏ vẻ không đồng ý.
"Quả Quả, chúng nó thích ngài, ngài không phải sợ đâu." Ngu Cơ đứng bên cạnh quan sát phản ứng của Lý Quả, sau khi nghe xong đoạn đối thoại của hai người, đôi mắt lập tức sáng rực, tươi cười nói.
"Nhiều rắn như thế, tôi thật sự sợ hãi." Chỉ cần nghĩ đến bản thân có thể rơi vào trong đám xà này, cô liền sởn gai ốc, toàn thân run rẩy.
Ngu Cơ nở nụ cười, cuối cùng ả cũng hiểu rõ: Lý Quả sợ rắn, lại không biết bọn họ là rắn biến thành. Nếu Lý Quả biết sự thật thì kết quả sẽ như thế nào đây. . .
Vừa nghĩ đến đây, tâm tình Ngu Cơ liền hưng phấn hơn.
"Đừng sợ, ngài xem em có sợ gì đâu." Hình như Ngu Cơ muốn phô trương trước mặt Lý Quả, chỉ thấy ả bất ngờ bước đến hố xà, bắt một con rắn to bò bên cạnh hố, quay đầu, cười tít mắt nói.
Lý Quả kinh hoàng nhìn con rắn rực rỡ trong tay Ngu Cơ, khó có thể tin Ngu Cơ lại dám tay không bắt rắn, vẻ mặt còn bình thản đến vậy. Trong khi tim cô đang không ngừng đập mạnh, hết sức sợ hãi.
"Sao cô dám tay không bắt chúng nó? Cô không sợ sao?" Lý Quả liên tục nuốt nước bọt, mở to hai mắt nhìn, một lúc lâu sau mới thốt nên lời.