Mặc Nhật Tỳ không có nhà! Xà Vương đi vắng rồi! Trời ạ, cơ hội tới rồi!
Ngu Cơ cực kỳ kích động, vô cùng kích động, kích động đến toàn thân run rẩy, suýt chút nữa đã không khống chế nổi bản thân. Đôi mắt xinh đẹp lóe sáng, giống như nhìn thấy bảo vật gì đó.
"Cô làm sao vậy? Có việc tìm anh ta à?" Tuy Lý Quả không thèm để ý đến tung tích của Mặc Nhật Tỳ, nhưng vừa thấy dáng vẻ đó của Ngu Cơ, liền cho rằng cô ta có việc gấp muốn tìm anh ta, vì thế không nhịn được hỏi dò.
Quản gia Lâm cũng nghi ngờ nhìn Ngu Cơ, không biết vị phu nhân này lại muốn làm gì nữa. Dáng vẻ đó không giống như là có việc tìm Vương.
Ngu Cơ nghe thấy lời của Lý Quả, tâm tình kích động lập tức bình ổn rất nhiều, không dám biểu lộ vẻ mặt khiến mọi người nghi ngờ nữa.
Tròng mắt loạn chuyển một lúc, liền nảy ra ý hay, ả tươi cười nói: "Chủ nhân không có ở đây, vậy thì tốt rồi. Chúng ta không cần phải lo lắng ngài ấy sẽ phản đối, biết đâu Quả Quả có thể tìm được đường ra."
Lý Quả nghe xong, hai mắt lập tức sáng lên, cảm thấy Ngu Cơ nói rất đúng, bèn gật gật đầu.
"Anh ta đi vắng cũng tốt, chúng ta tự do, vui vẻ rồi!"
"Đúng, đúng, chúng ta muốn làm gì thì làm cái đó, thật tốt quá!" Ngu Cơ thấy Lý Quả tán thành lời của mình, trong lòng không khỏi vui sướng, vội vàng nói.
Quản gia Lâm chỉ im lặng, không hề nhiều lời.
"Chúng ta ăn xong rồi đến phòng em ngồi một lúc đi, ngài còn chưa tới phòng em đó." Sau khi ngồi xuống cùng Lý Quả, Ngu Cơ vừa ăn vừa thản nhiên mời cô.
Lý Quả chẳng hề nghi ngờ, lập tức gật gật đầu. Mấy ngày qua, cô đã thân với Ngu Cơ hơn, trong lòng một chút phòng bị cũng không có, nên mới không hề nghĩ nhiều liền đồng ý.
Chỉ một lát sau, Lý Quả và Hoàng Nhi liền theo Ngu Cơ về phòng ả, trước đó, Ngu Cơ đã sai người bưng lên rất nhiều điểm tâm, hoa quả và trà. Lý Quả thì ngồi xuống, còn Hoàng Nhi đứng bên cạnh.
"Quả Quả, sao ngài lại sợ rắn đến vậy?" Ngu Cơ đang dùng manh mối nọ dẫn ra manh mối kia, biết rõ Lý Quả sợ rắn, vẫn cực kỳ cố gắng thăm dò thêm tin tức.
"Dáng vẻ khó coi, nhìn rất hung ác, hơn nữa càng không đáng yêu, tôi cảm thấy sởn gai ốc rồi." Cô nhíu mày, nhấp ngụm trà, thản nhiên nói.
Vẻ mặt Ngu Cơ đầy kinh ngạc, không khỏi nghẹn lời: "Chỉ vậy thôi?"
Ả không thể tin được, Lý Quả dám nói bọn họ xấu, còn hung ác, tuyệt đối không thích bọn họ
Ngu Cơ cực kỳ kích động, vô cùng kích động, kích động đến toàn thân run rẩy, suýt chút nữa đã không khống chế nổi bản thân. Đôi mắt xinh đẹp lóe sáng, giống như nhìn thấy bảo vật gì đó.
"Cô làm sao vậy? Có việc tìm anh ta à?" Tuy Lý Quả không thèm để ý đến tung tích của Mặc Nhật Tỳ, nhưng vừa thấy dáng vẻ đó của Ngu Cơ, liền cho rằng cô ta có việc gấp muốn tìm anh ta, vì thế không nhịn được hỏi dò.
Quản gia Lâm cũng nghi ngờ nhìn Ngu Cơ, không biết vị phu nhân này lại muốn làm gì nữa. Dáng vẻ đó không giống như là có việc tìm Vương.
Ngu Cơ nghe thấy lời của Lý Quả, tâm tình kích động lập tức bình ổn rất nhiều, không dám biểu lộ vẻ mặt khiến mọi người nghi ngờ nữa.
Tròng mắt loạn chuyển một lúc, liền nảy ra ý hay, ả tươi cười nói: "Chủ nhân không có ở đây, vậy thì tốt rồi. Chúng ta không cần phải lo lắng ngài ấy sẽ phản đối, biết đâu Quả Quả có thể tìm được đường ra."
Lý Quả nghe xong, hai mắt lập tức sáng lên, cảm thấy Ngu Cơ nói rất đúng, bèn gật gật đầu.
"Anh ta đi vắng cũng tốt, chúng ta tự do, vui vẻ rồi!"
"Đúng, đúng, chúng ta muốn làm gì thì làm cái đó, thật tốt quá!" Ngu Cơ thấy Lý Quả tán thành lời của mình, trong lòng không khỏi vui sướng, vội vàng nói.
Quản gia Lâm chỉ im lặng, không hề nhiều lời.
"Chúng ta ăn xong rồi đến phòng em ngồi một lúc đi, ngài còn chưa tới phòng em đó." Sau khi ngồi xuống cùng Lý Quả, Ngu Cơ vừa ăn vừa thản nhiên mời cô.
Lý Quả chẳng hề nghi ngờ, lập tức gật gật đầu. Mấy ngày qua, cô đã thân với Ngu Cơ hơn, trong lòng một chút phòng bị cũng không có, nên mới không hề nghĩ nhiều liền đồng ý.
Chỉ một lát sau, Lý Quả và Hoàng Nhi liền theo Ngu Cơ về phòng ả, trước đó, Ngu Cơ đã sai người bưng lên rất nhiều điểm tâm, hoa quả và trà. Lý Quả thì ngồi xuống, còn Hoàng Nhi đứng bên cạnh.
"Quả Quả, sao ngài lại sợ rắn đến vậy?" Ngu Cơ đang dùng manh mối nọ dẫn ra manh mối kia, biết rõ Lý Quả sợ rắn, vẫn cực kỳ cố gắng thăm dò thêm tin tức.
"Dáng vẻ khó coi, nhìn rất hung ác, hơn nữa càng không đáng yêu, tôi cảm thấy sởn gai ốc rồi." Cô nhíu mày, nhấp ngụm trà, thản nhiên nói.
Vẻ mặt Ngu Cơ đầy kinh ngạc, không khỏi nghẹn lời: "Chỉ vậy thôi?"
Ả không thể tin được, Lý Quả dám nói bọn họ xấu, còn hung ác, tuyệt đối không thích bọn họ