Nghe thấy tiếng gọi của Hoàng Nhi, Lý Quả mới mờ mịt nhìn nàng, không hề hé miệng, trong đầu trống rỗng.
"Ngươi không tin à? Ha ha, ngươi vẫn chưa từ bỏ ý định ư? Ngươi còn muốn lừa dối chính mình? Được rồi, ta sẽ cho ngươi xem." Đôi mắt xinh đẹp của Ngu Cơ trợn to, cười nhạo Lý Quả vẫn lừa mình dối người, rồi hung ác nói.
Xem? Xem cái gì? Lý Quả đã rơi vào hỗn loạn, ngơ ngác nhìn Ngu Cơ, không biết cô ta muốn làm gì? Không biết cô ta chứng minh như thế nào?
Lúc này, Ngu Cơ chỉ cười đắc ý với cô, sau đó đôi chân ả liền biến thành một cái đuôi sặc sỡ, liên tục quất trên sàn nhà, Ngu Cơ thì đang cười vô cùng vui vẻ.
"Thấy chưa? Đây là cái đuôi của ta, ngươi nhận ra chứ." Ngu Cơ dùng cái đuôi vừa lướt về phía Lý Quả vài bước, vừa nói, nhìn hết sức sung sướng.
Đôi mắt Lý Quả trợn to hết cỡ, miệng cũng mở to, sững sờ nhìn cái đuôi bất ngờ xuất hiện, lại thấy Ngu Cơ đang tiến về phía mình, sợ tới mức sắc mặt tái nhợt, liên tục lùi về sau vài bước.
"Đừng, đừng qua đây!" Cô hoảng hốt kêu to.
"Ha ha ha, sợ gì chứ? Mỗi ngày chúng ta đều ở cùng nhau mà, đừng sợ, đừng sợ." Ngu Cơ cười vui vẻ, nhưng lại từng bước ép sát cô.
Hoàng Nhi sốt ruột, vội vàng chen vào giữa hai người, muốn kéo Lý Quả.
"Tiểu thư, đừng sợ."
"Em, em cũng đừng qua đây!" Ai ngờ, Lý Quả vừa thấy nàng xuất hiện, ngược lại còn giật cả mình, vội vàng kêu lên.
Hoàng Nhi thấy thế liền ngây dại, nhìn Lý Quả nói không ra hơi. Hình như tiểu thư rất sợ nàng.
"Hoàng Nhi, em thật sự cũng là rắn à?" Nuốt một ngụm nước bọt, Lý Quả như tìm được giọng nói, run run hỏi Hoàng Nhi.
"Nàng dĩ nhiên cũng là rắn, Hoàng Nhi, ngươi hiện hình cho ả nhìn đi, để ả đừng lừa mình dối người nữa. Dù sao sớm hay muộn gì ả cũng biết thôi." Ngu Cơ nói xen vào, ngược lại còn bắt đầu khuyên Hoàng Nhi hiện hình cho Lý Quả xem.
Hoàng Nhi khó xử, bởi vì dáng vẻ hiện tại của tiểu thư chắc chắn biết nàng là rắn rồi, nàng không biết nên làm gì bây giờ.
Lý Quả vừa thấy vẻ mặt này của Hoàng Nhi, trong lòng đã nguội lạnh, không tin cũng biến thành tin, toàn thân liền run rẩy.
"Còn chưa tin sao?"
Ngu Cơ nhìn sắc mặt Lý Quả, trong lòng cực kỳ sảng khoái. Thế nhưng ả vẫn muốn Lý Quả càng khổ sở, vì thế, vừa nói dứt lời, đầu lưỡi liền biến đổi, hóa thành lưỡi rắn dài ngoằng, thè ra thụt vào trong cái miệng nhỏ nhắn.
"Ngươi không tin à? Ha ha, ngươi vẫn chưa từ bỏ ý định ư? Ngươi còn muốn lừa dối chính mình? Được rồi, ta sẽ cho ngươi xem." Đôi mắt xinh đẹp của Ngu Cơ trợn to, cười nhạo Lý Quả vẫn lừa mình dối người, rồi hung ác nói.
Xem? Xem cái gì? Lý Quả đã rơi vào hỗn loạn, ngơ ngác nhìn Ngu Cơ, không biết cô ta muốn làm gì? Không biết cô ta chứng minh như thế nào?
Lúc này, Ngu Cơ chỉ cười đắc ý với cô, sau đó đôi chân ả liền biến thành một cái đuôi sặc sỡ, liên tục quất trên sàn nhà, Ngu Cơ thì đang cười vô cùng vui vẻ.
"Thấy chưa? Đây là cái đuôi của ta, ngươi nhận ra chứ." Ngu Cơ dùng cái đuôi vừa lướt về phía Lý Quả vài bước, vừa nói, nhìn hết sức sung sướng.
Đôi mắt Lý Quả trợn to hết cỡ, miệng cũng mở to, sững sờ nhìn cái đuôi bất ngờ xuất hiện, lại thấy Ngu Cơ đang tiến về phía mình, sợ tới mức sắc mặt tái nhợt, liên tục lùi về sau vài bước.
"Đừng, đừng qua đây!" Cô hoảng hốt kêu to.
"Ha ha ha, sợ gì chứ? Mỗi ngày chúng ta đều ở cùng nhau mà, đừng sợ, đừng sợ." Ngu Cơ cười vui vẻ, nhưng lại từng bước ép sát cô.
Hoàng Nhi sốt ruột, vội vàng chen vào giữa hai người, muốn kéo Lý Quả.
"Tiểu thư, đừng sợ."
"Em, em cũng đừng qua đây!" Ai ngờ, Lý Quả vừa thấy nàng xuất hiện, ngược lại còn giật cả mình, vội vàng kêu lên.
Hoàng Nhi thấy thế liền ngây dại, nhìn Lý Quả nói không ra hơi. Hình như tiểu thư rất sợ nàng.
"Hoàng Nhi, em thật sự cũng là rắn à?" Nuốt một ngụm nước bọt, Lý Quả như tìm được giọng nói, run run hỏi Hoàng Nhi.
"Nàng dĩ nhiên cũng là rắn, Hoàng Nhi, ngươi hiện hình cho ả nhìn đi, để ả đừng lừa mình dối người nữa. Dù sao sớm hay muộn gì ả cũng biết thôi." Ngu Cơ nói xen vào, ngược lại còn bắt đầu khuyên Hoàng Nhi hiện hình cho Lý Quả xem.
Hoàng Nhi khó xử, bởi vì dáng vẻ hiện tại của tiểu thư chắc chắn biết nàng là rắn rồi, nàng không biết nên làm gì bây giờ.
Lý Quả vừa thấy vẻ mặt này của Hoàng Nhi, trong lòng đã nguội lạnh, không tin cũng biến thành tin, toàn thân liền run rẩy.
"Còn chưa tin sao?"
Ngu Cơ nhìn sắc mặt Lý Quả, trong lòng cực kỳ sảng khoái. Thế nhưng ả vẫn muốn Lý Quả càng khổ sở, vì thế, vừa nói dứt lời, đầu lưỡi liền biến đổi, hóa thành lưỡi rắn dài ngoằng, thè ra thụt vào trong cái miệng nhỏ nhắn.