Hoàng Nhi đâu rồi? Mặc Nhật Tỳ đâu? Ngu Cơ đâu? Cô đến nơi xa lạ này, vậy bọn họ ở đâu? Sao chẳng thấy bọn họ?
Lý Quả vừa đi vừa nghĩ, trong lòng chậm rãi bình tĩnh, từ từ tiếp nhận.
Thế nhưng, cô đã đi dạo một lúc lâu, cũng chưa thấy xuất hiện bất cứ người quen nào. Cô vẫn cho rằng đây là âm mưu của Mặc Nhật Tỳ, nhưng hiện tại phải thừa nhận, cô thật sự đơn độc rồi.
"Nàng ở đây!" Một trận tiếng bước chân đột nhiên truyền đến, tiếp đó là một giọng nói vô cùng trung khí vang dội.
Lý Quả nghe được tiếng vang đó, khó hiểu, bất giác quay đầu. Chỉ thấy phía sau có một nhóm người giống như binh sĩ đang chạy về phía mình.
"Chính là nàng, chính là nàng!" Nhóm binh sĩ chạy đến trước mặt, bao vây Lý Quả, rồi trong nhóm có một người hô to như vậy.
Lý Quả càng khó hiểu, cô vừa đến nơi này mà, cô thì sao chứ?
"Các người là ai? Tìm tôi làm gì?" Cô hơi kích động nói, rồi lập tức nhớ xem sau khi đến đây, rốt cuộc mình có đắc tội ai không, nhưng cô vẫn chưa làm gì mà!
Binh sĩ dẫn đầu hét lên với cô: "Ít nói nhảm, chúng ta tìm chính là ngươi. Mang đi!"
Hắn vừa dứt lời, nhóm binh sĩ liền áp tải cô, rời khỏi đường cái náo nhiệt.
"Các người muốn làm gì? Các người muốn đưa tôi đi đâu? Cứu mạng, cứu mạng với. . ." Lý Quả bị một nhóm người cao lớn áp tải, dưới tình thế cấp bách không kiềm được lớn tiếng kêu cứu, hi vọng ai đó có thể anh hùng cứu mỹ nhân, cứu giúp mình.
Chỉ có điều, tiếng kêu cứu của cô hệt như một lời khách sáo, phần đông người qua đường làm như không thấy, chỉ đứng xem.
"Các người là cướp à? Rốt cuộc các người muốn làm gì? Buông tôi ra, mau thả tôi ra, nơi này còn có vương pháp nữa không? Giữa ban ngày ban mặt cũng dám cướp con gái nhà lành. . ." Cô thốt ra tất cả những điều vừa xuất hiện trong đầu, trong lòng thật sợ hãi, thật bất lực.
Song, nhóm binh sĩ đó vẫn thờ ơ, nhanh chóng áp tải cô đến trước một phủ đệ rất to, rồi áp tải cô vào trong.
Hiện tại, Lý Quả đã chán nản, không biết bọn họ muốn làm gì, không biết số phận của mình ra sao, toàn bộ đều vượt khỏi sự tưởng tượng của cô.
Trong khi cô đang nghĩ loạn, nhóm binh sĩ kia đã áp tải cô rẽ bảy, tám lượt, đến một cái phòng, liền đẩy cô vào, khóa cửa, rồi rời đi.
Lý Quả vừa đi vừa nghĩ, trong lòng chậm rãi bình tĩnh, từ từ tiếp nhận.
Thế nhưng, cô đã đi dạo một lúc lâu, cũng chưa thấy xuất hiện bất cứ người quen nào. Cô vẫn cho rằng đây là âm mưu của Mặc Nhật Tỳ, nhưng hiện tại phải thừa nhận, cô thật sự đơn độc rồi.
"Nàng ở đây!" Một trận tiếng bước chân đột nhiên truyền đến, tiếp đó là một giọng nói vô cùng trung khí vang dội.
Lý Quả nghe được tiếng vang đó, khó hiểu, bất giác quay đầu. Chỉ thấy phía sau có một nhóm người giống như binh sĩ đang chạy về phía mình.
"Chính là nàng, chính là nàng!" Nhóm binh sĩ chạy đến trước mặt, bao vây Lý Quả, rồi trong nhóm có một người hô to như vậy.
Lý Quả càng khó hiểu, cô vừa đến nơi này mà, cô thì sao chứ?
"Các người là ai? Tìm tôi làm gì?" Cô hơi kích động nói, rồi lập tức nhớ xem sau khi đến đây, rốt cuộc mình có đắc tội ai không, nhưng cô vẫn chưa làm gì mà!
Binh sĩ dẫn đầu hét lên với cô: "Ít nói nhảm, chúng ta tìm chính là ngươi. Mang đi!"
Hắn vừa dứt lời, nhóm binh sĩ liền áp tải cô, rời khỏi đường cái náo nhiệt.
"Các người muốn làm gì? Các người muốn đưa tôi đi đâu? Cứu mạng, cứu mạng với. . ." Lý Quả bị một nhóm người cao lớn áp tải, dưới tình thế cấp bách không kiềm được lớn tiếng kêu cứu, hi vọng ai đó có thể anh hùng cứu mỹ nhân, cứu giúp mình.
Chỉ có điều, tiếng kêu cứu của cô hệt như một lời khách sáo, phần đông người qua đường làm như không thấy, chỉ đứng xem.
"Các người là cướp à? Rốt cuộc các người muốn làm gì? Buông tôi ra, mau thả tôi ra, nơi này còn có vương pháp nữa không? Giữa ban ngày ban mặt cũng dám cướp con gái nhà lành. . ." Cô thốt ra tất cả những điều vừa xuất hiện trong đầu, trong lòng thật sợ hãi, thật bất lực.
Song, nhóm binh sĩ đó vẫn thờ ơ, nhanh chóng áp tải cô đến trước một phủ đệ rất to, rồi áp tải cô vào trong.
Hiện tại, Lý Quả đã chán nản, không biết bọn họ muốn làm gì, không biết số phận của mình ra sao, toàn bộ đều vượt khỏi sự tưởng tượng của cô.
Trong khi cô đang nghĩ loạn, nhóm binh sĩ kia đã áp tải cô rẽ bảy, tám lượt, đến một cái phòng, liền đẩy cô vào, khóa cửa, rồi rời đi.