"Nô tỳ gặp qua Dung phi nương nương, Hoa phi nương nương. Tiểu thư vừa mới đến còn chưa biết lễ nghi, thỉnh nương nương thứ lỗi." Dưới tình thế cấp bách, Tri Vũ vội vàng thật cẩn thận cung kính nói, thuận tiện còn huých huých Lý Quả.
Dung phi và Hoa phi liếc nhau một cái, tầm mắt vẫn dừng ở trên người Lý Quả đang cười phớ lớ, âm thầm đánh giá cô, không hề buông tha cho bất kỳ động tác nhỏ nào.
"Ha ha, tôi vừa tới, không hiểu quy củ nơi đây, ngượng ngùng quá, hai người ngồi đi, ngồi đi." Lý Quả cười ha ha, mời các nàng ngồi xuống, may mắn là còn có điểm tâm và nước trà, bằng không sẽ rất mất mặt.
"Ngươi là kẻ ở bên ngoài xà thành được tri phủ đưa vào?" Dung phi cao quý thản nhiên mở miệng hỏi, khí thế sắc bén, có chút uy nghiêm.
Lý Quả gật gật đầu, ''đúng vậy'', rồi cười cười với nàng ta.
"Hình như ngươi không phải người nơi này?" Lúc này đến lượt Hoa phi lên tiếng, hai nữ nhân này giống như quan hệ khá tốt, ngươi một câu ta một câu, giống như đến ra oai phủ đầu.
"Đúng vậy." Lý Quả lại gật gật đầu, có điều người mù cũng nhìn ra được mà, lại cười cười.
"Ngươi tên là gì?" Giọng điệu của Dung phi cực kỳ lạnh nhạt, tự nhiên ngồi xuống, nâng mắt nhìn cô, sau đó ánh mắt dừng lại ở mấy món điểm tâm đặt trên bàn, hơi biến sắc.
"Tôi tên Lý Quả." Cô là hỏi gì đáp nấy, dù sao cũng chẳng có gì, nên cứ nói thoải mái.
Chỉ nghe Dung phi và Hoa phi thấp giọng nhắc lại tên cô một lần, ánh mắt lại sáng như đuốc nhìn cô.
"Nghe nói Vương đối xử rất tốt với ngươi, cho ngươi ở tại cung Phượng Thê." Lần này trong giọng nói của Hoa phi có chút đố kỵ cùng hâm mộ.
Các nàng vào cung lâu như vậy, vạn phần sủng ái, lại chưa ai có thể làm chủ cung Phượng Thê này. Tranh đoạt ngầm đã lâu, cũng không ngờ bị một người mới chiếm được, ngày hôm qua còn ngại xấu hổ không đến xem, hôm nay liền không nhịn được nữa.
Dung phi cũng nhìn cô chằm chằm, ánh mắt thâm thúy, như muốn tìm tòi nghiên cứu.
"Làm sao tôi biết được? Tôi còn chưa gặp qua anh ta, anh ta cho tôi ở đâu thì tôi ở đó, có cái gì sai sao?" Lý Quả bị tra hỏi có chút bực mình, đứng một lát, cô liền đặt mông ngồi lại chủ vị, nâng tách trà lên uống. Đúng là 'khuôn mặt tươi cười dán cái mông lạnh' mà!
"Ngươi..." Thái độ của cô nhất thời chọc giận Hoa phi, nàng biến sắc, mắt trợn tròn, giận đến run cả người, nói không nên lời.
Dung phi và Hoa phi liếc nhau một cái, tầm mắt vẫn dừng ở trên người Lý Quả đang cười phớ lớ, âm thầm đánh giá cô, không hề buông tha cho bất kỳ động tác nhỏ nào.
"Ha ha, tôi vừa tới, không hiểu quy củ nơi đây, ngượng ngùng quá, hai người ngồi đi, ngồi đi." Lý Quả cười ha ha, mời các nàng ngồi xuống, may mắn là còn có điểm tâm và nước trà, bằng không sẽ rất mất mặt.
"Ngươi là kẻ ở bên ngoài xà thành được tri phủ đưa vào?" Dung phi cao quý thản nhiên mở miệng hỏi, khí thế sắc bén, có chút uy nghiêm.
Lý Quả gật gật đầu, ''đúng vậy'', rồi cười cười với nàng ta.
"Hình như ngươi không phải người nơi này?" Lúc này đến lượt Hoa phi lên tiếng, hai nữ nhân này giống như quan hệ khá tốt, ngươi một câu ta một câu, giống như đến ra oai phủ đầu.
"Đúng vậy." Lý Quả lại gật gật đầu, có điều người mù cũng nhìn ra được mà, lại cười cười.
"Ngươi tên là gì?" Giọng điệu của Dung phi cực kỳ lạnh nhạt, tự nhiên ngồi xuống, nâng mắt nhìn cô, sau đó ánh mắt dừng lại ở mấy món điểm tâm đặt trên bàn, hơi biến sắc.
"Tôi tên Lý Quả." Cô là hỏi gì đáp nấy, dù sao cũng chẳng có gì, nên cứ nói thoải mái.
Chỉ nghe Dung phi và Hoa phi thấp giọng nhắc lại tên cô một lần, ánh mắt lại sáng như đuốc nhìn cô.
"Nghe nói Vương đối xử rất tốt với ngươi, cho ngươi ở tại cung Phượng Thê." Lần này trong giọng nói của Hoa phi có chút đố kỵ cùng hâm mộ.
Các nàng vào cung lâu như vậy, vạn phần sủng ái, lại chưa ai có thể làm chủ cung Phượng Thê này. Tranh đoạt ngầm đã lâu, cũng không ngờ bị một người mới chiếm được, ngày hôm qua còn ngại xấu hổ không đến xem, hôm nay liền không nhịn được nữa.
Dung phi cũng nhìn cô chằm chằm, ánh mắt thâm thúy, như muốn tìm tòi nghiên cứu.
"Làm sao tôi biết được? Tôi còn chưa gặp qua anh ta, anh ta cho tôi ở đâu thì tôi ở đó, có cái gì sai sao?" Lý Quả bị tra hỏi có chút bực mình, đứng một lát, cô liền đặt mông ngồi lại chủ vị, nâng tách trà lên uống. Đúng là 'khuôn mặt tươi cười dán cái mông lạnh' mà!
"Ngươi..." Thái độ của cô nhất thời chọc giận Hoa phi, nàng biến sắc, mắt trợn tròn, giận đến run cả người, nói không nên lời.