Dung phi và Hoa phi vừa thấy vẻ mặt đó của Lý Quả liền biết nàng không nói dối, nhưng vẫn cảm thấy kỳ quái.
Vương sao có thể đến đây mà không đánh thức nàng lại cứ thế rời đi chứ? Tin tức bọn họ nhận được là Vương túc trực đến tận hửng đông mới rời đi, trong khoảng thời gian này Vương làm gì ở trong phòng nàng ta vậy?
Hai nữ nhân khó hiểu, ngươi nhìn ta, ta nhìn ngươi, rồi lại nhìn về phía Lý Quả, nhưng vẻ mặt kinh ngạc của Lý Quả, không giống như đang giả vờ.
"Tiểu thư, Vương không cho phép nô tỳ đánh thức ngài, cho nên tiểu thư không biết ạ." Ai bảo ngài ngủ như chết vậy, say như vậy, bỏ lỡ cơ hội tốt để gặp Vương. Tri Vũ nghĩ thầm trong lòng, ngoài miệng lại nói khác.
Hoa phi và Dung phi vừa nghe, thân thể lại chấn động, đây là ý gì? Để cho nữ nhân này ở tại cung Phượng Thê, đến đây lại không đánh thức nàng, Vương đang làm cái quỷ gì vậy?
"Sao Vương không đánh thức nàng ấy?" Hoa phi nhanh mồm nhanh miệng, trực tiếp hỏi, vẻ mặt vội vàng, còn sốt ruột hơn đương sự Lý Quả.
Tuy Dung phi không hỏi, nhưng ánh mắt nhìn chằm chằm Tri Vũ kia, biểu lộ nàng ta cũng muốn biết.
Lý Quả trừng mắt nhìn Tri Vũ, lại nhìn hai nữ nhân vội vàng kia, tức giận nói: "Đúng là đáng giận, dám chọn lúc tôi ngủ say liền tới, Tri Vũ, anh ta không làm gì tôi chứ? Em đã theo hầu tôi, nhưng sao không nói cho tôi biết cũng không đánh thức tôi, ngộ nhỡ tôi có chuyện, bị anh ta vô lễ thì làm sao bây giờ?"
Dọa! Câu nói vừa dứt, toàn bộ cung điện liền hết sức tĩnh lặng, ngay cả tiếng kim rơi cũng nghe thấy rõ, mọi ánh mắt đồng loạt đổ về phía Lý Quả, trong mắt toàn là vẻ không dám tin. Nàng, nàng nói cái gì?
Vô lễ? Vương muốn vô lễ nàng? Đó không phải là chuyện buồn cười nhất thiên hạ ư? Nữ nhân nào mà không nghĩ hết cách để bò lên giường của Vương? Ai mà chẳng mong được Vương sủng hạnh? Ai mà chẳng xuất ra mọi thủ đoạn để giữ chân Vương, làm cho Vương chú ý? Không ngờ hôm nay lại có nữ nhân dám nói như vậy, bảo bọn họ chịu đựng thế nào đây?
"Ngươi, ngươi..." Hoa phi giận đến run rẩy, hồi lâu vẫn không thốt nên lời.
Khuôn mặt Dung phi cũng đen lại, vô cùng khó coi.
"Tiểu thư..." Tri Vũ sợ tới mức không biết nói gì cho phải, sắc mặt trắng bệch, cả người run run.
Tiểu thư nói chuyện thật đúng là không kiêng kỵ gì cả, thật quá thẳng thắn mà!
"Ngươi ngươi cái gì, không phải sao? Tri Vũ, về sau nếu có chuyện đại loại như thế, em nhất định phải nói cho tôi biết, bằng không tôi cứ ngốc nghếch bị người bán cũng không biết." Cô hoàn toàn chẳng thèm để ý đến vẻ mặt của hai nữ nhân kia, chỉ lo dặn dò Tri Vũ.
Vương sao có thể đến đây mà không đánh thức nàng lại cứ thế rời đi chứ? Tin tức bọn họ nhận được là Vương túc trực đến tận hửng đông mới rời đi, trong khoảng thời gian này Vương làm gì ở trong phòng nàng ta vậy?
Hai nữ nhân khó hiểu, ngươi nhìn ta, ta nhìn ngươi, rồi lại nhìn về phía Lý Quả, nhưng vẻ mặt kinh ngạc của Lý Quả, không giống như đang giả vờ.
"Tiểu thư, Vương không cho phép nô tỳ đánh thức ngài, cho nên tiểu thư không biết ạ." Ai bảo ngài ngủ như chết vậy, say như vậy, bỏ lỡ cơ hội tốt để gặp Vương. Tri Vũ nghĩ thầm trong lòng, ngoài miệng lại nói khác.
Hoa phi và Dung phi vừa nghe, thân thể lại chấn động, đây là ý gì? Để cho nữ nhân này ở tại cung Phượng Thê, đến đây lại không đánh thức nàng, Vương đang làm cái quỷ gì vậy?
"Sao Vương không đánh thức nàng ấy?" Hoa phi nhanh mồm nhanh miệng, trực tiếp hỏi, vẻ mặt vội vàng, còn sốt ruột hơn đương sự Lý Quả.
Tuy Dung phi không hỏi, nhưng ánh mắt nhìn chằm chằm Tri Vũ kia, biểu lộ nàng ta cũng muốn biết.
Lý Quả trừng mắt nhìn Tri Vũ, lại nhìn hai nữ nhân vội vàng kia, tức giận nói: "Đúng là đáng giận, dám chọn lúc tôi ngủ say liền tới, Tri Vũ, anh ta không làm gì tôi chứ? Em đã theo hầu tôi, nhưng sao không nói cho tôi biết cũng không đánh thức tôi, ngộ nhỡ tôi có chuyện, bị anh ta vô lễ thì làm sao bây giờ?"
Dọa! Câu nói vừa dứt, toàn bộ cung điện liền hết sức tĩnh lặng, ngay cả tiếng kim rơi cũng nghe thấy rõ, mọi ánh mắt đồng loạt đổ về phía Lý Quả, trong mắt toàn là vẻ không dám tin. Nàng, nàng nói cái gì?
Vô lễ? Vương muốn vô lễ nàng? Đó không phải là chuyện buồn cười nhất thiên hạ ư? Nữ nhân nào mà không nghĩ hết cách để bò lên giường của Vương? Ai mà chẳng mong được Vương sủng hạnh? Ai mà chẳng xuất ra mọi thủ đoạn để giữ chân Vương, làm cho Vương chú ý? Không ngờ hôm nay lại có nữ nhân dám nói như vậy, bảo bọn họ chịu đựng thế nào đây?
"Ngươi, ngươi..." Hoa phi giận đến run rẩy, hồi lâu vẫn không thốt nên lời.
Khuôn mặt Dung phi cũng đen lại, vô cùng khó coi.
"Tiểu thư..." Tri Vũ sợ tới mức không biết nói gì cho phải, sắc mặt trắng bệch, cả người run run.
Tiểu thư nói chuyện thật đúng là không kiêng kỵ gì cả, thật quá thẳng thắn mà!
"Ngươi ngươi cái gì, không phải sao? Tri Vũ, về sau nếu có chuyện đại loại như thế, em nhất định phải nói cho tôi biết, bằng không tôi cứ ngốc nghếch bị người bán cũng không biết." Cô hoàn toàn chẳng thèm để ý đến vẻ mặt của hai nữ nhân kia, chỉ lo dặn dò Tri Vũ.