"Quả Quả, chúng nó ăn được những thứ này sao?" Vẫn là Lý Lan quan tâm đến cô nhất. Lý Lan thật cẩn thận bước đến gần cô, hỏi ra nghi ngờ của mình.
"Chị cũng đâu phải là rắn,cũng chưa từng nuôi qua, nên không biết." Xòe hai tay ra, Lý Quả thành thật đáp.
Dù sao thì cô cũng không thể đi đào sâu cho chúng nó ăn được? Cô không rảnh, cũng không quan tâm.
Lý Lan cũng hiểu được, nghĩ nghĩ một lúc, cô vẫn cố khuyên bảo: "Chờ Mặc Nhật Tỳ đến, chị hãy đưa chúng nó cho anh ta mang đi đi. Để ở đây không tiện, mà mọi người cũng không thích."
Cô đang muốn ám chỉ Hà Tiểu Ngân cùng Vu Tú Tình. Tuy đám rắn này là do hai người kia muốn giữ lại, nhưng giờ đã bỏ mặc rồi.
"Chị biết rồi." Cô cũng có ý như thế.
Hiện giờ, tuy bọn chúng rất nghe lời, nhưng ai biết sau này chúng có đột nhiên tấn công bọn họ hay không? Hơn nữa, cô cũng không thích rắn, tuy không còn sợ nữa nhưng vẫn là không thích.
"Quả Quả, chị đừng buồn nữa, chờ một thời gian nữa là mọi chuyện sẽ tốt thôi." Là em gái, Lý Lan có thể hiểu được tâm tư cùng hoàn cảnh của chị gái mình. Huống chi, đây là chuyện không liên quan đến mình, cô lại càng không thể ngăn cản được.
Lý Quả bị lời cô nói làm cho cảm động đến nỗi suýt rơi nước mắt. Bốn người họ đều từ quê lên, đã nhiều năm học cùng nhau như thế, giờ lại vì một người đàn ông mà cãi nhau, khiến cô vô cùng đau lòng.
"Cám ơn Lan Lan." Cô khẽ nói với Lý Lan, cô không muốn ai nhìn thấy vẻ yếu ớt của mình.
Lý Lan hơi mỉm cười, nếu đổi lại là cô, thì cô nhất định sẽ tức giận giống như Tiểu Ngân và Tú Tình, nhưng Quả Quả lại là người thân của cô, nên sẽ khác.
"Tiểu hắc, tao quyết định sẽ trả bọn mày về với chủ."
Chủ nhật nhàn rỗi, sau khi đã lấp đầy bụng, cô lại tiếp tục lăn lộn trên giường. Cô vừa lật sách vừa nói chuyện với tiểu hắc xà đang nằm giả chết trên gối.
Tiểu hắc xà nghe được, khẽ giật mình, rồi mở mắt, nhìn cô. Sau đó, lại nhắm mắt lại tỏ ý không quan tâm.
Trả nó lại? Nằm mơ đi!
"Quả Quả." Đột nhiên, trong ký túc xá yên tĩnh chợt vang lên giọng nói rõ ràng của Mặc Nhật Tỳ. Hắn đang đứng trước cửa, tay còn ôm một bó hoa hồng đỏ tươi, đang mỉm cười, nhìn cô.
Thanh âm của hắn khiến cho bốn người trong phòng đều sững sờ, trong đó có hai người tỏ ý không vui, quay đầu nhìn chỗ khác. Chỉ có Lý Lan là bình tĩnh, còn Lý Quả thì đang rất mất hứng.
Đầu sỏ gây nên chuyện đã đến rồi!
"Chị cũng đâu phải là rắn,cũng chưa từng nuôi qua, nên không biết." Xòe hai tay ra, Lý Quả thành thật đáp.
Dù sao thì cô cũng không thể đi đào sâu cho chúng nó ăn được? Cô không rảnh, cũng không quan tâm.
Lý Lan cũng hiểu được, nghĩ nghĩ một lúc, cô vẫn cố khuyên bảo: "Chờ Mặc Nhật Tỳ đến, chị hãy đưa chúng nó cho anh ta mang đi đi. Để ở đây không tiện, mà mọi người cũng không thích."
Cô đang muốn ám chỉ Hà Tiểu Ngân cùng Vu Tú Tình. Tuy đám rắn này là do hai người kia muốn giữ lại, nhưng giờ đã bỏ mặc rồi.
"Chị biết rồi." Cô cũng có ý như thế.
Hiện giờ, tuy bọn chúng rất nghe lời, nhưng ai biết sau này chúng có đột nhiên tấn công bọn họ hay không? Hơn nữa, cô cũng không thích rắn, tuy không còn sợ nữa nhưng vẫn là không thích.
"Quả Quả, chị đừng buồn nữa, chờ một thời gian nữa là mọi chuyện sẽ tốt thôi." Là em gái, Lý Lan có thể hiểu được tâm tư cùng hoàn cảnh của chị gái mình. Huống chi, đây là chuyện không liên quan đến mình, cô lại càng không thể ngăn cản được.
Lý Quả bị lời cô nói làm cho cảm động đến nỗi suýt rơi nước mắt. Bốn người họ đều từ quê lên, đã nhiều năm học cùng nhau như thế, giờ lại vì một người đàn ông mà cãi nhau, khiến cô vô cùng đau lòng.
"Cám ơn Lan Lan." Cô khẽ nói với Lý Lan, cô không muốn ai nhìn thấy vẻ yếu ớt của mình.
Lý Lan hơi mỉm cười, nếu đổi lại là cô, thì cô nhất định sẽ tức giận giống như Tiểu Ngân và Tú Tình, nhưng Quả Quả lại là người thân của cô, nên sẽ khác.
"Tiểu hắc, tao quyết định sẽ trả bọn mày về với chủ."
Chủ nhật nhàn rỗi, sau khi đã lấp đầy bụng, cô lại tiếp tục lăn lộn trên giường. Cô vừa lật sách vừa nói chuyện với tiểu hắc xà đang nằm giả chết trên gối.
Tiểu hắc xà nghe được, khẽ giật mình, rồi mở mắt, nhìn cô. Sau đó, lại nhắm mắt lại tỏ ý không quan tâm.
Trả nó lại? Nằm mơ đi!
"Quả Quả." Đột nhiên, trong ký túc xá yên tĩnh chợt vang lên giọng nói rõ ràng của Mặc Nhật Tỳ. Hắn đang đứng trước cửa, tay còn ôm một bó hoa hồng đỏ tươi, đang mỉm cười, nhìn cô.
Thanh âm của hắn khiến cho bốn người trong phòng đều sững sờ, trong đó có hai người tỏ ý không vui, quay đầu nhìn chỗ khác. Chỉ có Lý Lan là bình tĩnh, còn Lý Quả thì đang rất mất hứng.
Đầu sỏ gây nên chuyện đã đến rồi!