Chết tiệt, bỏ lỡ, lại bỏ lỡ, sao cô ham ngủ vậy chứ, còn ngủ say như chết nữa? Người ta đến cũng không biết!
Cô ôm chăn, tức giận oán trách bản thân một hồi lâu, hoàn toàn bỏ qua sự áy náy liên tục hiện lên trong mắt Tri Vũ, còn tưởng rằng mình quá ham ngủ.
Tri Vũ biết mình không nên lừa gạt tiểu thư, chỉ có điều tiểu thư là chủ tử, nhưng Vương lại là đại chủ tử, òng nàng đương nhiên là nghiêng về phía Vương rồi. Lời của Vương xếp thứ nhất, của tiểu thư xếp thứ hai, lừa gạt tiểu thư còn tốt hơn dối lừa Vương. Nàng đúng là trung thành và tận tâm mà!
"Quên đi, Tri Vũ, lần sau em hãy nói anh ta đừng đi vội, tôi có việc cần gặp anh ta." Cô vẫn nghĩ rằng khó gặp được người này là do thời gian luôn sai lệch.
Tri Vũ lập tức ngoan ngoãn gật đầu, nàng biết trừ khi Vương muốn gặp tiểu thư, bằng không tiểu thư sẽ rất khó nhìn thấy Vương. Tiểu thư thật đáng thương!
Lý Quả vô cùng hài lòng, lại lôi kéo Tri Vũ dạo khắp cung Phượng Thê, thế mới biết hóa ra mình có lợi ích rất lớn khi ở tại cung Phượng Thê.dj3nd4nl3qvyd011Ở đây còn có phòng bếp riêng, đầu bếp, rất nhiều cung nữ thị vệ, cùng với người hầu giặt quần áo và thợ may.
Đến tận lúc sẩm tối, đèn đuốc sáng rực, cô mới chịu để Tri Vũ dìu về phòng, vừa về đến, cao lương mỹ vị đủ sắc đủ hương đã bày sẵn trên bàn, cô bắt đầu ăn như hùm như hổ, đánh chén no nê.
"Tri Vũ, cuộc sống ở đây thật sự quá hạnh phúc!" Vỗ vỗ bụng, ngâm mình trong ôn tuyền tràn ngập hương hoa, cô cảm khái vô hạn nói. Cuộc sống như vậy khiến cô vui đến quên cả trời đất.
"Tiểu thư cảm thấy hạnh phúc, về sau cũng vẫn như thế mà." Tri Vũ tươi cười rạng rỡ nói, ước gì tiểu thư không bỏ được này nọ.
"Vậy không được, tôi chẳng có bất kỳ quan hệ gì với Vương của em, không thể vô công mà hưởng thụ được. Tôi còn muốn tìm anh ta nói chuyện đây." Lý Quả lắc đầu, không dám trầm mê.
Khó trách trong thế giới kia của cô, có nhiều xã hội thượng lưu, có nhiều xa hoa trụy lạc đến vậy.
Tiểu thư thật ngoan cố! Nhưng mà không sao, sau này tiểu thư sẽ hiểu cho nỗi khổ tâm của Vương. Nếu đổi lại là nàng thì sẽ cảm động lấy thân báo đáp, còn có thể đi theo Vương suốt đời suốt kiếp. Đáng tiếc, không phải bất kỳ ai, mà chính là tiểu thư.
Đi lên khỏi làn nước, Lý Quả đợi Tri Vũ hầu hạ thay y phục xong liền im lặng nằm trên giường. Song, lúc này cô chưa buồn ngủ lắm, chỉ hơi mệt, cô vẫn quyết định không ngủ nữa, sẽ chờ vị Vương kia xuất hiện.
Cô ôm chăn, tức giận oán trách bản thân một hồi lâu, hoàn toàn bỏ qua sự áy náy liên tục hiện lên trong mắt Tri Vũ, còn tưởng rằng mình quá ham ngủ.
Tri Vũ biết mình không nên lừa gạt tiểu thư, chỉ có điều tiểu thư là chủ tử, nhưng Vương lại là đại chủ tử, òng nàng đương nhiên là nghiêng về phía Vương rồi. Lời của Vương xếp thứ nhất, của tiểu thư xếp thứ hai, lừa gạt tiểu thư còn tốt hơn dối lừa Vương. Nàng đúng là trung thành và tận tâm mà!
"Quên đi, Tri Vũ, lần sau em hãy nói anh ta đừng đi vội, tôi có việc cần gặp anh ta." Cô vẫn nghĩ rằng khó gặp được người này là do thời gian luôn sai lệch.
Tri Vũ lập tức ngoan ngoãn gật đầu, nàng biết trừ khi Vương muốn gặp tiểu thư, bằng không tiểu thư sẽ rất khó nhìn thấy Vương. Tiểu thư thật đáng thương!
Lý Quả vô cùng hài lòng, lại lôi kéo Tri Vũ dạo khắp cung Phượng Thê, thế mới biết hóa ra mình có lợi ích rất lớn khi ở tại cung Phượng Thê.dj3nd4nl3qvyd011Ở đây còn có phòng bếp riêng, đầu bếp, rất nhiều cung nữ thị vệ, cùng với người hầu giặt quần áo và thợ may.
Đến tận lúc sẩm tối, đèn đuốc sáng rực, cô mới chịu để Tri Vũ dìu về phòng, vừa về đến, cao lương mỹ vị đủ sắc đủ hương đã bày sẵn trên bàn, cô bắt đầu ăn như hùm như hổ, đánh chén no nê.
"Tri Vũ, cuộc sống ở đây thật sự quá hạnh phúc!" Vỗ vỗ bụng, ngâm mình trong ôn tuyền tràn ngập hương hoa, cô cảm khái vô hạn nói. Cuộc sống như vậy khiến cô vui đến quên cả trời đất.
"Tiểu thư cảm thấy hạnh phúc, về sau cũng vẫn như thế mà." Tri Vũ tươi cười rạng rỡ nói, ước gì tiểu thư không bỏ được này nọ.
"Vậy không được, tôi chẳng có bất kỳ quan hệ gì với Vương của em, không thể vô công mà hưởng thụ được. Tôi còn muốn tìm anh ta nói chuyện đây." Lý Quả lắc đầu, không dám trầm mê.
Khó trách trong thế giới kia của cô, có nhiều xã hội thượng lưu, có nhiều xa hoa trụy lạc đến vậy.
Tiểu thư thật ngoan cố! Nhưng mà không sao, sau này tiểu thư sẽ hiểu cho nỗi khổ tâm của Vương. Nếu đổi lại là nàng thì sẽ cảm động lấy thân báo đáp, còn có thể đi theo Vương suốt đời suốt kiếp. Đáng tiếc, không phải bất kỳ ai, mà chính là tiểu thư.
Đi lên khỏi làn nước, Lý Quả đợi Tri Vũ hầu hạ thay y phục xong liền im lặng nằm trên giường. Song, lúc này cô chưa buồn ngủ lắm, chỉ hơi mệt, cô vẫn quyết định không ngủ nữa, sẽ chờ vị Vương kia xuất hiện.