Đêm lạnh như nước, muôn vàn ánh sao, không khí trong lành dễ chịu, bên trong tòa cung điện to đùng, im ắng giống như không có ai, lại có đèn lồng chiếu rọi, không hề tối tăm.
Hít sâu một hơi, siết chặt áo khoác trên người, giầy mềm đế bằng, đi đường lặng yên không một tiếng động,d+iễn-đ+ànlêêquýyddooncô bước đi nhẹ nhàng, xuyên qua dãy hành lang trùng điệp, tiếp đó liền tới một khoảng sân rộng.
"Hoàng Nhi em ở đâu? Mặc Nhật Tỳ anh đang ở đâu?" Cô cúi đầu, nhẹ giọng nói. Một mình nơi đây, quá cô đơn, quá bất lực, tất cả kiên cường đều là tượng trưng, nhầm che giấu sự bất lực cùng phân vân mà thôi.
Lòng Mặc Nhật Tỳ chấn động, đi theo cô từ phía xa, đột nhiên cảm thấy hóa ra cô cũng rất yếu ớt, không phải kiểu giương nanh múa vuốt, không phải kiên cường dũng cảm như trong tưởng tượng của hắn, mà chỉ là sự ngụy trang, cô cũng biết sợ hãi.
Lý Quả vốn chỉ nghĩ mà thôi, thở dài một hơi, cô chuẩn bị đi dạo bên ngoài cung Phượng Thê, coi như là nhàm chán thì thám hiểm một chút, dù sao cô cũng đâu có nguy hiểm gì.lamnguyetminhlqdĐang định nhấc chân bước về phía trước, lại phát hiện có một bóng đen đang đứng cách mình không xa.
"Ai đó?" Cô giật cả mình, kinh hãi vô cùng, sắc mặt, giọng nói đều biến đổi, thần kinh căng thẳng, đề phòng nhìn chằm chằm bóng đen kia.
Bóng đen kia biết cô đã phát hiện ra mình, đứng im lặng một lúc, rồi chủ động đi về phía cô, nhưng vẫn lẳng lặng không lên tiếng, bước chân vững vàng đi đến.
Lý Quả thật sự sợ hãi, cô không thấy rõ mặt đối phương, chỉ biết hình như là người đàn ông. Mà người này bất ngờ xuất hiện trong đêm tối, làm cho tim cô đập dồn dập, khẩn trương vô cùng,l~êlê~q~quyúy~đ~ônsong cô cũng không dám động đậy, chỉ có thể đứng im.
Chỉ chốc lát sau, bóng đen đó đã đến rất gần chỗ cô, bước tới chỗ sáng, dưới ánh đèn chiếu rọi, lộ ra bộ mặt thật của hắn. Hai mắt hắn sáng rực nhìn cô, khóe miệng mỉm cười, vẻ mặt ôn hòa.
"Mặc Nhật Tỳ, Mặc Nhật Tỳ là anh sao?!" Cô thật sự không dám tin, há to miệng, sững sờ nhìn hắn.
Đúng vậy, đúng là Mặc Nhật Tỳ, anh ta vừa đứng ở trước mặt mình khiến cô nửa mừng nửa lo, còn có chút kích động.
Mặc Nhật Tỳ thấy dáng vẻ kích động của cô, không khỏi nở nụ cười, lại hơi có chút đau lòng. Hắn vẫn thích cô như thế, cảm giác bị ỷ lại thật tốt, hắn dịu dàng nhìn cô, cười: "Quả Quả, là ta."
Hít sâu một hơi, siết chặt áo khoác trên người, giầy mềm đế bằng, đi đường lặng yên không một tiếng động,d+iễn-đ+ànlêêquýyddooncô bước đi nhẹ nhàng, xuyên qua dãy hành lang trùng điệp, tiếp đó liền tới một khoảng sân rộng.
"Hoàng Nhi em ở đâu? Mặc Nhật Tỳ anh đang ở đâu?" Cô cúi đầu, nhẹ giọng nói. Một mình nơi đây, quá cô đơn, quá bất lực, tất cả kiên cường đều là tượng trưng, nhầm che giấu sự bất lực cùng phân vân mà thôi.
Lòng Mặc Nhật Tỳ chấn động, đi theo cô từ phía xa, đột nhiên cảm thấy hóa ra cô cũng rất yếu ớt, không phải kiểu giương nanh múa vuốt, không phải kiên cường dũng cảm như trong tưởng tượng của hắn, mà chỉ là sự ngụy trang, cô cũng biết sợ hãi.
Lý Quả vốn chỉ nghĩ mà thôi, thở dài một hơi, cô chuẩn bị đi dạo bên ngoài cung Phượng Thê, coi như là nhàm chán thì thám hiểm một chút, dù sao cô cũng đâu có nguy hiểm gì.lamnguyetminhlqdĐang định nhấc chân bước về phía trước, lại phát hiện có một bóng đen đang đứng cách mình không xa.
"Ai đó?" Cô giật cả mình, kinh hãi vô cùng, sắc mặt, giọng nói đều biến đổi, thần kinh căng thẳng, đề phòng nhìn chằm chằm bóng đen kia.
Bóng đen kia biết cô đã phát hiện ra mình, đứng im lặng một lúc, rồi chủ động đi về phía cô, nhưng vẫn lẳng lặng không lên tiếng, bước chân vững vàng đi đến.
Lý Quả thật sự sợ hãi, cô không thấy rõ mặt đối phương, chỉ biết hình như là người đàn ông. Mà người này bất ngờ xuất hiện trong đêm tối, làm cho tim cô đập dồn dập, khẩn trương vô cùng,l~êlê~q~quyúy~đ~ônsong cô cũng không dám động đậy, chỉ có thể đứng im.
Chỉ chốc lát sau, bóng đen đó đã đến rất gần chỗ cô, bước tới chỗ sáng, dưới ánh đèn chiếu rọi, lộ ra bộ mặt thật của hắn. Hai mắt hắn sáng rực nhìn cô, khóe miệng mỉm cười, vẻ mặt ôn hòa.
"Mặc Nhật Tỳ, Mặc Nhật Tỳ là anh sao?!" Cô thật sự không dám tin, há to miệng, sững sờ nhìn hắn.
Đúng vậy, đúng là Mặc Nhật Tỳ, anh ta vừa đứng ở trước mặt mình khiến cô nửa mừng nửa lo, còn có chút kích động.
Mặc Nhật Tỳ thấy dáng vẻ kích động của cô, không khỏi nở nụ cười, lại hơi có chút đau lòng. Hắn vẫn thích cô như thế, cảm giác bị ỷ lại thật tốt, hắn dịu dàng nhìn cô, cười: "Quả Quả, là ta."