Lý Quả giật nảy mình, vậy là tất cả mọi người đều biết rồi, chẳng phải cô sẽ rất nổi danh sao? Không phải sẽ khiến cho rất nhiều cô gái đố kỵ và hâm mộ? Nghĩ đến đây, cô vừa kiêu ngạo lại có uychút kinh hãi, tâm tình rất đ,ô,ôn,nphức tạp.
"Tiểu thư, ngài đừng nghĩ nhiều, mọi chuyện đã có chủ nhân lo." Quản gia Lâm liếc mắt một cái liền biết sự lo lắng của Lý Quả, lập tức cung kính nói.
Nhiệm vụ Vương giao cho ông ta ngoại trừ bảo về tiểu thư, còn là khuyên tiểu thư đừng suy nghĩ nhiều.
"Đúng vậy, đúng vậy, tiểu thư, có chủ nhân nữa mà." Hoàng Nhi cũng dùng sức gật đầu phụ họa, xem ra nàng luôn nghĩ chủ nhân là vạn năng.
Tri Vũ cũng vội vàng gật đầu, nói: "Tiểu thư, Vương đối xử rất tốt với ngài, vừa rồi ngài dùng bữa ở cung Tường Vân chắc chắn là thấy không ngon bằng trong cung chúng ta. Trù sư trong cung chúng ta chỉ chuyên nấu cho Vương, từ khi tiểu thư đến đây, liền đặc biệt hầu hạ ẩm thực cho tiểu thư."
Hóa ra là thế! Cô bừng tỉnh đại ngộ, xem ra vị này đối đãi với cô thật sự quá tốt, đáng tiếc vẫn chưa gặp được, lần sau nhất định phải gặp bằng được người ta. Đến đây vài ngày vẫn chưa có chạm mặt, trong lòng cô tò mò đến cực điểm.
Đi dạo qua vài cung điện, mỗi cung điện đều na ná giống nhau, chỉ khác về cách trang trí, chỉ cần nhìn cung điện lớn hay nhỏ, cộng thêm trình độ xa hoa là biết ngay địa vị cùng thân phận của chủ nhân. Lần này khiến cô mệt lử, cuối cùng vẫn bị nhét ngồi lên kiệu, rước về.
Hoàng Nhi đấm lưng, Tri Vũ xoa bóp chân cho cô, hai người vừa nghe cô nói như vậy, nhịn không được cười khẽ.
"Tiểu thư, bên ngoài có biết bao nhiêu nữ tử đánh nhau vỡ đầu chỉ vì muốn tiến cung, mà tiểu thư lại ngại trong cung chơi không vui, nói ra không biết sẽ chọc giận bao nhiêu cô nương đấy." Tri Vũ tươi cười rạng rỡ nói.
Hoàn cảnh của tiểu thư đúng là làm cho người ta hâm mộ chết đi được, không ai có được vận may như tiểu thư đâu.
"Vậy cứ để cho bọn họ vào hết đi, dù sao Vương của mấy người đâu thiếu phòng ở, đ?4?nlương thực, chỉ thiếu mỗi nữ nhân thôi, một đêm vài người đều được mà." Cô tức giận nói, vừa nghĩ đến một đêm vài lần, cô liền hơi ghê tởm, cảm thấy một nam nhiều nữ như vậy thật không dễ chịu.
Tri Vũ và Hoàng Nhi không khỏi liếc nhau, nếu Vương biết tiểu thư nói như vậy, chẳng biết sẽ giận đến mức nào. Vương rất coi trọng tiểu thư, đối đãi tiểu thư rất tốt mà tiểu thư giống như không có ý tứ gì.
"Mỗi lần vị Vương biến thái của mấy người đến, tôi đều không nhìn thấy mặt, các người nếu thấy anh ta đến đây thì nhớ rõ nhất định phải bảo tôi, không được để tôi bỏ lỡ nữa đó." Cô mệt đến mức mơ màng, vừa ngáp vừa nói.
"Tiểu thư, ngài đừng nghĩ nhiều, mọi chuyện đã có chủ nhân lo." Quản gia Lâm liếc mắt một cái liền biết sự lo lắng của Lý Quả, lập tức cung kính nói.
Nhiệm vụ Vương giao cho ông ta ngoại trừ bảo về tiểu thư, còn là khuyên tiểu thư đừng suy nghĩ nhiều.
"Đúng vậy, đúng vậy, tiểu thư, có chủ nhân nữa mà." Hoàng Nhi cũng dùng sức gật đầu phụ họa, xem ra nàng luôn nghĩ chủ nhân là vạn năng.
Tri Vũ cũng vội vàng gật đầu, nói: "Tiểu thư, Vương đối xử rất tốt với ngài, vừa rồi ngài dùng bữa ở cung Tường Vân chắc chắn là thấy không ngon bằng trong cung chúng ta. Trù sư trong cung chúng ta chỉ chuyên nấu cho Vương, từ khi tiểu thư đến đây, liền đặc biệt hầu hạ ẩm thực cho tiểu thư."
Hóa ra là thế! Cô bừng tỉnh đại ngộ, xem ra vị này đối đãi với cô thật sự quá tốt, đáng tiếc vẫn chưa gặp được, lần sau nhất định phải gặp bằng được người ta. Đến đây vài ngày vẫn chưa có chạm mặt, trong lòng cô tò mò đến cực điểm.
Đi dạo qua vài cung điện, mỗi cung điện đều na ná giống nhau, chỉ khác về cách trang trí, chỉ cần nhìn cung điện lớn hay nhỏ, cộng thêm trình độ xa hoa là biết ngay địa vị cùng thân phận của chủ nhân. Lần này khiến cô mệt lử, cuối cùng vẫn bị nhét ngồi lên kiệu, rước về.
Hoàng Nhi đấm lưng, Tri Vũ xoa bóp chân cho cô, hai người vừa nghe cô nói như vậy, nhịn không được cười khẽ.
"Tiểu thư, bên ngoài có biết bao nhiêu nữ tử đánh nhau vỡ đầu chỉ vì muốn tiến cung, mà tiểu thư lại ngại trong cung chơi không vui, nói ra không biết sẽ chọc giận bao nhiêu cô nương đấy." Tri Vũ tươi cười rạng rỡ nói.
Hoàn cảnh của tiểu thư đúng là làm cho người ta hâm mộ chết đi được, không ai có được vận may như tiểu thư đâu.
"Vậy cứ để cho bọn họ vào hết đi, dù sao Vương của mấy người đâu thiếu phòng ở, đ?4?nlương thực, chỉ thiếu mỗi nữ nhân thôi, một đêm vài người đều được mà." Cô tức giận nói, vừa nghĩ đến một đêm vài lần, cô liền hơi ghê tởm, cảm thấy một nam nhiều nữ như vậy thật không dễ chịu.
Tri Vũ và Hoàng Nhi không khỏi liếc nhau, nếu Vương biết tiểu thư nói như vậy, chẳng biết sẽ giận đến mức nào. Vương rất coi trọng tiểu thư, đối đãi tiểu thư rất tốt mà tiểu thư giống như không có ý tứ gì.
"Mỗi lần vị Vương biến thái của mấy người đến, tôi đều không nhìn thấy mặt, các người nếu thấy anh ta đến đây thì nhớ rõ nhất định phải bảo tôi, không được để tôi bỏ lỡ nữa đó." Cô mệt đến mức mơ màng, vừa ngáp vừa nói.